Hai mươi phút sau Tiết Nhiên Ly mới đi xuống sảnh nhà họ Mã.
Hôm nay đặc biệt đông đủ người nhà của Mã Thiệu Huy.
Có mẹ anh Chu Hồng Ngân, cha anh, người đã đi công tác trước đó hai tháng cũng đã trở về - Mã Kiến Trung.
Ngoài ra còn một thành viên cực kỳ đặc biệt ở nhà họ Mã.
Cậu bé 5 tuổi Mã Du ngồi rụt rè trên chiếc xe lăn nhỏ, chiếc xe được đậu ở một góc cạnh chỗ sô pha, cách Chu Hồng Ngân và Mã Kiến Trung là chỗ ngồi trống.
Sắc mặt cả hai người không lạnh không nhạt.
Nhìn sơ một lượt, Tiết Nhiên Ly không nhìn thấy Mã Thiệu Huy ở đâu cả, chắc có lẽ anh đã đến công ty làm việc.
Nghĩ vậy, Tiết Nhiên Ly bẽn lẽn chào hỏi cha mẹ chồng, hai người họ có vẻ cũng khá hoà hợp với cô, cảm giác mình không bị bài xích cho lắm.
Cho dù cô có xuất thân là người thấp kém đi nữa.
Chào hỏi xong cha mẹ chồng, Tiết Nhiên Ly liền đi đến chỗ ghế sô pha trống bên cạnh Mã Du.
- Dì ngồi đây có được không?
Câu cô hỏi làm cho mọi người có mặt ở đây bất ngờ nhìn nhau.
Chu Hồng Ngân đánh mắt sang ra hiệu cho Mã Kiến Trung, trái táo Adam ngay cổ ông giật lên giật xuống liên tục.
Những người giúp việc đứng gần đó cũng tỏ thái độ kinh ngạc lạ thường.
Mã Du lưỡng lự nhìn về phía ông bà nội, bàn tay nhỏ nắm chặt cái khăn mỏng đắp trên chân cậu.
- Con cho dì ngồi cạnh con đi.
Đúng lúc này Mã Thiệu Huy xuất hiện, trên tay còn cầm ly sữa bò ấm.
Anh quỳ xuống cạnh xe lăn, tay cẩn thận nâng ly sữa đến bên môi Mã Du.
Cậu bé có lẽ đã quen với việc này nên rất phối hợp cùng động tác của anh.
Uống xong ly sữa, Mã Thiệu Huy dịu dàng lau vết sữa dính bên mép môi.
Cả người Tiết Nhiên Ly sững lại, cô bất giác nhớ đến thiếu niên ấm áp trước kia.
Quả nhiên anh vẫn như trước kia, chỉ là nó không còn thuộc về cô nữa.
- Cô ngồi đó đi.
Được sự cho phép từ cha cậu bé, Tiết Nhiên Ly cẩn thận ngồi xuống, ánh mắt cô hiền diệu nhìn đứa trẻ đáng thương.
Cô có nghe sơ lược qua về tình hình của cậu, lúc chị Bình Nhu mang thai thì bị động và sinh non, thai sinh ra cũng bị khiếm khuyết một chân trái.
Lại ảnh hưởng việc xa mẹ lúc mới tròn 2 tuổi, Mã Du dần trở nên trầm lặng, nói chuyện cũng chẳng chịu nói.
Nắm bắt khái quát được vấn đề, Tiết Nhiên Ly cũng sớm xin phép cho Mã Du đi theo cô và Mã Thiệu Huy.
Sắp tới Tiết Nhiên Ly cũng sắp kết thúc việc học, cô dự tính sẽ ở nhà sinh con trước, chủ yếu để dưỡng cho thai khỏe mạnh.
Đêm Tân Hôn vừa rồi, ngoại trừ lạnh lùng ký hợp đồng với nhau, Mã Thiệu Huy và cô còn tranh luận gay gắt về vấn đề dẫn theo Mã Du.
Anh cũng là lần đầu tiên lớn tiếng với cô:
- Cô cần tiền tôi sẽ cho đủ hàng tuần, cần kết hôn tôi cũng đã thoả mãn, bây giờ ngay cả một đứa trẻ bị tật cô cũng còn muốn chiếm giữ nữa sao?
- Tại sao anh lại nghĩ em là người như thế.
Thằng bé là con anh, em là vợ anh, nên bản thân cũng cần có trách nhiệm nuôi nấng thằng bé.
Tiết Nhiên Ly buồn bã, lẽ nào anh ấy không tin tưởng mình đến vậy ư? Mình sẽ là người ra tay hành hạ con kế ư?
Đáp lại Tiết Nhiên Ly là một lời nói lạnh lùng, đánh thẳng vào góc tim của cô:
- Thằng bé là con của tôi và Bình Nhu, cô đừng mơ tưởng mà làm hại thằng bé.
Bản thân chỉ cần sinh ra đứa trẻ khác cho tôi là được.
- Anh yên tâm, em không độc ác đến vậy...!
Hừ.
Mã Thiệu Huy giận dữ đi vào phòng tắm.
Có lẽ anh rất muốn ra khỏi căn phòng ràng buộc này, nhưng bên ngoài vẫn còn nhà họ Mã.
Về Mã Du, chính vì biết cậu bé là con ruột được sinh ra bởi người phụ nữ anh yêu, cho nên cô sẽ càng ra sức yêu thương thằng bé và chăm sóc như mẹ đẻ.
Tiết Nhiên Ly xem như sự lảng tránh cọc cằn của anh là việc chấp thuận.
Cô mang theo nỗi âu lo đi vào giấc ngủ.
Đến khi Mã Thiệu Huy đi từ nhà tắm ra, nhìn cô gái nhỏ vùi mình vào đống chăn lớn, anh nhíu mày khó chịu.
Sau đó từ trong tủ đồ lấy ra chiếc mền khác và đi tới ghế salon trong phòng.
...…..……….
...
Cả nhà ăn xong bữa sáng, Tiết Nhiên Ly pha tách trà nóng để lên phòng khách cho Mã Trung Kiên uống tráng miệng.
Mã Thiệu Huy hôm nay không có đến công ty như cô tưởng, ăn sáng xong anh liền lên lầu trên để soạn vali quần áo.
Có lẽ anh đang rất gấp gáp để rời