Cuối tuần, thời gian hẹn ước với Chu Hồng Ngân đã tới.
Tiết Nhiên Ly sửa soạn quần áo chỉn chu, thanh lịch.
Ra khỏi cửa nhà, cô ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh và nó mang một năng lượng tràn đầy sức sống cho hôm nay.
Tiết Nhiên Ly mỉm cười nhìn đám mây xinh đẹp như kẹo bông gòn thơm ngọt.
Cô cầu mong quyết định của mình sẽ không phải là sai lầm.
Đến quán nước sớm hơn giờ hẹn 10 phút.
Tiết Nhiên Ly ngồi ngay ngắn, tầm mắt thấp thỏm nhìn về phía cửa quán nước.
Mãi đến khi cánh cửa mở ra, giày cao gót hòa nhịp cùng bước chân, cộp cộp phá vỡ tâm tình đang dao động của Tiết Nhiên Ly.
Khi Chu Hồng Ngân còn cách bàn ngồi ba bước chân, Tiết Nhiên Ly nhanh chóng đứng dậy, cô gập người chào hỏi bà.
Khóe mắt cong nhẹ thể hiện sự kính trọng bà ấy.
Chu Hồng Ngân ngoài mặt bình thản, nhưng thực chất trong lòng bà đang rối loạn chờ mong.
Bà ấy rất sợ Tiết Nhiên Ly sẽ từ chối lời đề nghị kết hôn với con trai mình.
Dẫu sao chuyện hôn nhân không phải trò đùa, và tình yêu khó có có thể cưỡng cầu.
Nhưng...!Vì sự sống của con trai, bà ấy bắt buộc phải dùng quyền thế để ép buộc người con gái khác.
Có lẽ sau nhiều ngày cầu nguyện, Chu Hồng Ngân đã có thể buông bỏ được nỗi lòng nặng nề gần đây.
Tiết Nhiên Ly ngắn gọn nói cho bà về lựa chọn của mình:
- Nếu như tôi sinh ra được một đứa bé khỏe mạnh, liệu bà có thể chăm sóc tốt cho đứa cháu và để tôi rời đi có được không?
- Rời đi đâu? Chẵng lẽ nhà họ Mã không tốt sao? Còn cha cô nữa, cô yên tâm, chúng tôi sẽ không bạc đãi và còn tăng lương cho ông ấy nữa.
Chu Hồng Ngân khó hiểu với ý định sẽ rời đi trong tương lai của cô, không lẽ con trai bà có số cô độc sao? Ngay cả người đàn bà trước đó cũng đã tự mình ly dị và biến mất.
Tiết Nhiên Ly mím môi, tầm mắt rũ xuống bàn lảng tránh đi cái nhìn của Chu Hồng Ngân.
Có lẽ bà ấy hiểu đôi chút về tâm tình của cô gái non trẻ.
Dù sao thời đại bây giờ lập gia đình ở tuổi 24 cũng khá sớm, vả lại việc học chưa xong và sự nghiệp vẫn chưa có ổn định.
Không dám hỏi kỹ sợ làm khó Tiết Nhiên Ly, nhưng bà cũng sợ cô sẽ đổi ý định bất chợt.
Chu Hồng Ngân cười cười, tay với tới bắt lấy đôi tay Tiết Nhiên Ly đang đặt trên bàn.
Bà ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay, hiền hoà nói:
- Được, con muốn như thế nào mẹ cũng đồng ý.
Sự sống của Mã Thiệu Huy, mẹ trông chờ vào con.
Chu Hồng Ngân tiếp tục rút chiếc thẻ tín dụng từ trong túi da đắc tiền ra, sau đó bà đẩy đến chỗ Tiết Nhiên Ly.
Cô nhìn nhìn, lắc đầu nói không cần tiền bạc.
Dù sao cũng là con dâu sắp gả vào nhà họ Mã, Chu Hồng Ngân sao có thể để con dâu bị hắt hủi như thế.
Bà kiên quyết đưa thẻ cho cô và muốn cô mua thêm vài bộ quần áo.
Cứ thế hai người giằng co qua lại, đến khi phía ngoài cửa, chuông treo gió "keng keng" vài tiếng.
Tiết Nhiên Ly nhìn thấy một thân cao 1m85, hai chân thẳng tắp được bao phủ bởi chiếc quần tây được may tỉ mỉ, khéo léo.
Người đàn ông cao lớn từng bước đến chỗ cô và Chu Hồng Ngân.
Chu Hồng Ngân ngồi xoay lưng với cửa nên không thể thấy được Mã Thiệu Huy đang tiến vào trong.
Tiết Nhiên Ly thoáng giật mình với sự xuất hiện đột ngột, mắt cô di xuống nhìn chiếc thẻ trên bàn, cô vội vàng cầm lấy nó và bỏ vào túi.
Bản thân còn cố ý xoè chiếc thẻ ra trước mắt Mã Thiệu Huy, sau đó cô bày ra vẻ mặt thỏa mãn nói cảm ơn Chu Hồng Ngân.
Chu Hồng Ngân cười vui vẻ, phía sau lưng bà có cái bóng bao phủ, giọng nói quen thuộc của con trai thoáng bên tai:
- Mẹ! Mẹ làm gì ở đây vậy ạ?
Xoay người nhìn, Chu Hồng Ngân nhìn thấy Mã Thiệu Huy liền phấn khích, vội kéo anh ngồi xuống một cái ghế khác.
Bàn tay trắng nõn mềm mại chỉ sang hướng Tiết Nhiên Ly, giọng điệu phấn khích nói:
- Con trai, đây là đối tượng xem mắt của con đó.
Mẹ rất ưng ý.
Mã Thiệu Huy đánh mắt sang Tiết Nhiên Ly.
Lúc này cô cũng đứng dậy, mặt tươi cười đưa tay ra chào hỏi anh:
- Chào anh Mã, tôi là Tiết Nhiên Ly.
Mã Thiệu Huy đứng im bất động, trong trí nhớ một mảnh kí ức quen thuộc tràn về.
Nhìn thấy con trai mất đi phép lịch sự khi để con gái người ta chủ động bắt tay mà anh không đáp lại.
Chu Hồng Ngân lay nhẹ người anh, mắt ra hiệu cho con trai.
Giọng nói trầm lặng nhưng đều đều khiến