Cuộc hẹn với Lý Nguyệt Vãn, đây là người bạn duy nhất và đầu tiên của Tiết Nhiên Ly, cô cực kỳ trân quý tình bạn này.
Tiết Nhiên Ly giữ chặt bàn tay của Lý Nguyệt Vãn, vẻ mặt chứa đựng nhiều tâm sự khó nói nên lời.
Ánh mắt tang thương, phản ánh nhiều sự mất mát trong chính đôi mắt đã từng ngây ngô.
Lý Nguyệt Vãn nhìn cô bạn đầy sắc u sầu, trong lòng bất giác bồi hồi khó chịu.
Lý Nguyệt Vãn ôm Tiết Nhiên Ly vào lòng, tay vỗ nhẹ lưng và vội vàng hỏi han:
- Cậu sao vậy? Mình chỉ là đi lấy chồng thôi mà, vẫn còn có thể nói chuyện qua được điện thoại, công nghệ bây giờ tiên tiến rất nhiều.
Tiết Nhiên Ly ngậm ngùi, đầu khẽ cúi, ngón tay đưa lên gạt đi giọt nước mắt ở khoé.
- Ừm, phải rồi nhỉ.
( Mình chỉ sợ, đây là lần cuối chúng ta được gặp nhau mà thôi…)
Tiết Nhiên Ly nói trong tâm lời đầy đau thương.
Chân mày cong xuống, thể hiện rõ nét buồn bã trong lòng.
Lý Nguyệt Vãn thì vẫn chưa biết gì, bản thân vẫn cười tươi nói tiếp, :
- Mình sẽ theo chồng qua thành phố Minh Thành luôn.
Làm trong bệnh viện dưỡng lão.
Chỗ đó là được thành lập bởi nhà chồng của mình, nên mình sẽ vào làm luôn đấy.
Dáng vẻ cực kỳ phấn khích và hạnh phúc của Lý Nguyệt Vãn, rơi vào mắt Tiết Nhiên Ly, cô âm thầm cầu chúc cuộc sống hôn nhân viên mãn của cô bạn.
Nhìn đôi mắt sáng rực đang chất chứa nhiều tình yêu, thật sự khác biệt hoàn toàn với sự u tối trong mắt Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly không muốn phá vỡ cảm xúc của bạn mình, cô cố gắng cười thật tươi, rồi kéo Lý Nguyệt Vãn đứng dậy:
- Nào, mau đi mua đồ cưới cho cậu thôi.
Lý Nguyệt Vãn thấy bạn mình phấn khởi trở lại, cô ấy cũng vui vẻ theo.
Trong đầu thầm nghĩ, chắc có lẽ phụ nữ mang thai thường hay bộc lộ cảm xúc thái quá nhiều hơn múc thường, nhưng nhờ vậy mà bản thân Lý Nguyệt Vãn nhận ra tình bạn trân thành của cô và Tiết Nhiên Ly.
Tiết Nhiên Ly nhìn bóng lưng của Lý Nguyệt Vãn, cô lén cong môi cười, miệng lẩm bẩm nói: "Rồi chúng ta sẽ gặp lại nhau, nhất định."
Đây chưa phải là lần cuối gặp nhau, rồi sẽ có ngày cô xuất hiện ở bệnh viện dưỡng lão ở Minh Thành.
Cả đời còn lại chỉ đành nhờ cậy vào cô điều dưỡng Lý Nguyệt Vãn.
Nước mắt rỉ xuống từ khoé mi, Tiết Nhiên Ly vội lấy tay chùi đi, khi đi ngang qua con hẻm nhỏ, bên tai kêu lên tiếng tách kỳ lạ.
Cô thử dừng chân quay đầu lại nhìn, nhưng bên trong con hẻm tối thui, vắng vẻ không chút hơi người.
Tiết Nhiên Ly lắc đầu, chắc do chứng hoang tưởng từ bệnh lão của cô rồi.
Cô gượng cười, chân bước đi theo nhịp kéo của Lý Nguyệt Vãn.
Cả hai người nắm tay đi dạo phố và đến salon làm tóc.
Có thể xem như là lần cuối có cơ hội đi dạo phố cùng bạn, Tiết Nhiên Ly cực kỳ tích cực, trên môi khắc rõ nụ cười, nó dường như chưa từng có giây phút sụp xuống.
Trong con hẻm Tiết Nhiên Ly vừa để ý tới, tên theo dõi Tiết Nhiên Ly giật mình kinh sợ, anh ta núp xuống cái thùng carton bị vứt bỏ ở gần đó.
Hơi thở nín chặt, trái tim đập thình thịch vì hồi hộp.
Anh ta không nghĩ rằng Tiết Nhiên Ly có giác quan nhạy đến như vậy.
Cả người run rẩy đợi Tiết Nhiên Ly và bạn cô đi khỏi chỗ này.
Anh ta ngồi bệt xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
Đợi khoảng hơn vài phút mới bình tĩnh nổi.
Anh ta lấy điện thoại ra gửi ảnh cho Mã Thiệu Huy.
- Ông chủ, hôm nay Tiết phu nhân đi ra ngoài gặp bạn nữ thật ạ.
Trợ lý nhỏ của Mã Thiệu Huy vội gửi tin tức sang cho ông chủ.
Gửi xong, anh ta dựa lưng vào vách tường mốc rêu sau lưng.
Miệng thở dài than thở:
- Sao nay ông chủ có hứng đi điều tra vậy chứ, mình là nhân viên văn phòng, chứ có phải thám tử tài ba hay sát thủ nhanh nhẹn đâu chứ.
Ha, phải xin nghỉ