Lộ Viễn Bạch: !!!Trên mông truyền đến đau đớn, Lộ Viễn Bạch sửng sốt, đôi mắt đào hoa mở to ra, tinh thần khiếp sợ chưa kịp hồi phục.
Đoàn Dự đánh mông cậu!!!Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, toàn thân Lộ Viễn Bạch lập tức bốc lửa.
Vừa rồi còn mới giằng co kịch liệt, bây giờ người đàn ông này lại vô cùng lạnh nhạt, không còn sót lại chút gì ấm áp, đã thế lại còn đánh mông cậu.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn không tự chủ có chút phiếm hồng.
Nhất thời thẹn quá hóa giận.
Kể từ khi tám tuổi cậu đã không bị đánh vào mông! Hồi còn nhỏ vì mắc lỗi mà Lộ Viễn Bạch bị Lộ Vãn Phương dùng tay đánh mông, lúc ấy Lộ Viễn Bạch vẫn là một đứa trẻ, dù giận dỗi nhưng cậu cũng không dám nói gì.
Chỉ có thể uất ức chịu đựng trong lòng.
Cậu đường đường là một người đàn ông chính trực làm sao có thể bị đánh mông!Thẳng đến khi lớn lên, khi mắc lỗi cậu mới dần thoát khỏi cách trừng phạt nhục nhã này.
Nhưng điều Lộ Viễn Bạch không ngờ tới chính là, vừa rồi Đoàn Dự đã đánh vào mông cậu một cái.
Tuy cú đánh này Đoàn Dự có khống chế lực, nhưng đánh lên mông vẫn lưu lại một trận đau tê dại, hiển nhiên vẫn sử dụng chút lực.
Lộ Viễn Bạch ghé đầu vào gối Đoàn Dự, gương mặt trắng nõn ban đầu bây giờ đã đỏ bừng, đôi môi mỏng đỏ mọng run lên vài cái.
"Anh! ! anh! ! "Lộ Viễn Bạch muốn nói gì đó, nhưng vì cảm xúc lên xuống, đầu lưỡi thắt lại, một câu cũng nói không nên lời.
Đoàn Dự lạnh nhạt nhướng mày nhìn người đang nằm trên đùi mình, ngay sau đó lại giơ tay hung hăng đánh vào mông Lộ Viễn Bạch thêm cái nữa.
Bốp!Lần này nhẹ hơn không ít so với vừa rồi, rõ ràng ngay cái đánh đầu tiên vào mông Lộ Viễn Bạch Đoàn Dự đã tức giận đến điên rồi.
Cái gì mà yêu Lộ Viễn Bạch chứ, đối với anh cậu chỉ là một cái gì đó mới mẻ, tình yêu của anh chỉ dành cho Lộ Viễn Bạch 18 tuổi.
Ngồi ở vị trí chủ tịch, Đoàn Dự chưa bao giờ bị người khác kích thích chọc giận như bây giờ, nhất thời không tự chủ được cảm xúc.
Cú đánh đầu tiên bàn tay sử dụng chút sức lực, hung hăng đánh vào mông Lộ Viễn Bạch, tràn ngập ý trừng phạt.
Người trước mắt này không dạy dỗ lại là không được, nếu không không biết cái miệng này còn có thể phát ra những lời chọc tức đến mức nào nữa.
Sau cú đánh thứ hai, toàn thân Lộ Viễn Bạch nằm trên đùi Đoàn Dự đều bắt đầu run rẩy.
Cảm thấy bản thân sắp bị thiêu cháy đến nơi.
Cậu giống như một con chuột nhỏ sợ hãi, hơi ngẩng đầu lên nhìn Đoàn Dự, chỉ thấy gương mặt lạnh nhạt của người đàn ông sớm đã không còn chút ôn nhu dịu dàng nào, mà thay vào đó là một vẻ mặt lạnh băng.
Sau đó Lộ Viễn Bạch nhìn thấy tay Đoàn Dự nâng lên lần nữa.
Lông mày Lộ Viễn Bạch nhảy dựng lên, vội lấy hai tay che lại bảo vệ chiếc mông.
"Không! ! không! ! "Nhưng hiện tại cả người Lộ Viễn Bạch đều bị Đoàn Dự kiềm chặt trên người, chút phản kháng mỏng manh thật giống như mèo cào, một chút tác dụng cũng không có.
Giọng nói Lộ Viễn Bạch run rẩy, sợ chọc người tức giận bàn tay kia sẽ lại đánh lên mông cậu.
Cậu đã lớn như vậy, mặt mũi và thể diện cũng lớn hơn không ít so với trước kia.
Nhưng người đàn ông thật sự rất tức giận, quyết tâm trừng trị Lộ Viễn Bạch một trận.
Bằng không Lộ Viễn Bạch ỷ được cưng chiều mà kiêu ngạo, ỷ vào sự ưu ái của anh dành cho cậu, để xem lần sau còn dám không.
Một cú đánh này khiến Lộ Viễn Bạch trực tiếp nức nở.
Nghe được âm thanh nức nở ủy khuất của Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự vẫn không hề mềm lòng.
Lời nói của Lộ Viễn Bạch trong phòng bệnh lần trước, thái độ lạnh nhạt với anh, rồi lại cứng miệng không biết sống chết ngụy biện, nhất thời lửa giận trong lòng Đoàn Dự không cách nào áp xuống.
"Đừng đánh! ! đừng đánh nữa! ! "Lộ Viễn Bạch bị đè trên người Đoàn Dự hơi giãy giụa, giống như một con rùa nhỏ cố gắng lật người muốn trốn thoát.
Nhưng lại bị Đoàn Dự vòng tay qua eo kéo về.
Lộ Viễn Bạch nhỏ giọng kêu lên, tim đập loạn xạ trong lồng ngực, nhảy toán loạn khắp nơi.
Cậu không nghĩ mình lại bị đánh mông.
Cậu đã 25 tuổi là một người trưởng thành, mà hiện tại Lộ Viễn Bạch tựa như quay về hồi còn nhỏ, bị đánh mông cũng biết xấu hổ, nhưng giận mà không dám nói gì.
Tay Đoàn Dự đặt trên mông Lộ Viễn Bạch, trong đầu đột nhiên nhớ tới hai thư ký làm việc ở công ty mình, lúc trước xem phim Lộ Viễn Bạch đóng.
Trong phim Lộ Viễn Bạch mặc một chiếc áo dài nam, lúc cậu mệt mỏi đỡ eo, tay kéo chặt vải ở thắt lưng vào trong, vạt áo hơi vén lên, mà khi quần áo thắt chặt lại sẽ lộ ra đường viền, đó là đường cong của cặp mông tròn trịa của Lộ Viễn Bạch, một phần rất xinh đẹp.
Lúc này tay Đoàn Dự đang đặt trên mông Lộ Viễn Bạch, nuốt nuốt nước miếng.
Xác thực rất vểnh! ! Nhưng dù có vểnh, cũng không thể thoát được sự dạy dỗ.
Lần này nhất định phải in thật sâu vào trí nhớ của Lộ Viễn Bạch mới được.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn Lộ Viễn Bạch, ánh lạnh lẽo trong mắt không hề nhạt đi dù một chút.
Một con bạch nhãn lang* vô lương tâm! ! *Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): chỉ những người tâm địa tàn bạo, không có tính người.
Nhìn người nằm trên đùi đang mím chặt môi, toàn thân còn có chút run rẩy.
Đoàn Dự mở miệng: "Đau?"Lòng bàn tay to lớn của người đàn ông nhẹ nhàng xoa xoa nơi vừa rồi Lộ Viễn Bạch bị đánh.
Tim Lộ Viễn Bạch nhảy dựng, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, muốn giơ tay ngăn lại, nhưng lại nghĩ hành động này nhất định sẽ chọc giận người đàn ông, không biết còn phải chịu bao nhiêu cái đánh, cuối cùng đành phải cứng nhắc nhịn xuống.
Ngoan ngoãn nằm trên đùi người đàn ông, không cam lòng cọ cọ đống tóc xù trên đầu.
Không cần phải nói trong lòng có bao nhiêu ấm ức,Sự kiêu ngạo vừa rồi khi giằng co với Đoàn Dự đã hoàn toàn biến mất.
"Sợ rồi?"Người đàn ông tiếp tục hỏi, giọng nói lạnh nhạt trầm thấp từ phía trên truyền đến.
Lộ Viễn Bạch không nhìn thấy biểu cảm hiện tại của Đoàn Dự, nhưng trong lòng thầm nghĩ nếu Đoàn Dự nói ra những lời này, nhất định là đang đau lòng cậu.
Chỉ cần cậu giả vờ đáng thương, nhân lúc người đàn ông lơ là cậu có thể chạy thoát.
Lộ Viễn Bạch bị chiều hư chính là như vậy, sắp chết đến nơi, nhưng lại không biết sống chết liều lĩnh tính toán trong lòng.
Ý nghĩ trong đầu lại còn nổ đùng đoàng, cứ giống như! ! Sợ người khác không nghe thấy hay gì.
Lộ Viễn Bạch nằm trên đùi Đoàn Dự, ngoan ngoãn dụi đầu cọ cọ, giọng nói nhẹ nhàng giống như một con dã thú e sợ nguy hiểm.
"Sợ.
"Ánh mắt người đàn ông nguy hiểm nhìn người trên đùi, chỉ cần liếc mắt sơ qua liền biết ý đồ trong lòng Lộ Viễn Bạch.
Được lắm! ! Sắp chết đến nơi, mà Lộ Viễn Bạch vẫn chưa có chút ăn năn hối cải.
Giọng nói trầm thấp khiến tim người ta đập loạn xạ lại lần nữa vang lên:"Em cũng biết sợ à?"Bốp!Lại là một cú đánh hung hăng lên mông.
Một tay Đoàn Dự áp chế eo Lộ Viễn Bạch, một tay khác hung hăng đánh mông Lộ Viễn Bạch.
"Em cũng biết đau?""Cũng biết sợ?"Lộ Viễn Bạch bị đánh, nói năng không được đầy đủ: "Không! ! không phải! ! em!.
.
"Lời này đứt quãng.
Nhưng cú đánh trên mông vẫn không dừng lại.
Lại một cú đánh mạnh mẽ.
Lộ Viễn Bạch loay hoay muốn ngăn cản, nhưng căn bản không ngăn được.
Vô cùng xấu hổ và tức giận, buồn bực, không cam lòng, các hỗn hợp cảm xúc sợ hãi ở lồng ngực không hòa trộn vào nhau.
Thật sự hối hận tại sao ngay từ đầu cậu bị ma quỷ xui khiến mà nói ra cái tên Thí Thí và Mi Mi.
Càng hối hận hơn nữa là tại sao ngay từ đầu cậu lại đặt cái tên Thí Thí như vậy.
Mà trường hợp hiện tại vô cùng buồn cười.
Cha Thí Thí đang bị người ta đè xuống đánh Thí Thí*.
*Thí Thí: trong ngôn ngữ trẻ em có nghĩa là mông -> "Cha Mông đang bị người ta đè xuống đánh mông.
"Khắp mông Lộ Viễn Bạch đều đã có chút tên rần, nhưng người đàn ông hoàn toàn không có ý dừng lại, quả nhiên là tức giận đến điên rồi.
Ở giới kinh doanh người đàn ông này phải gọi là hô mưa gọi gió, nhưng lúc này trước mặt Lộ Viễn Bạch, có cảm giác lý trí vững vàng ấy không hề tồn tại.
Cú đánh tiếp theo sắp tới mông Lộ Viễn Bạch, trong lòng Lộ Viễn Bạch ấm ức cũng không được.
Cậu cũng không phải là không có biện pháp, cậu còn có thể làm gì khi tỉnh dậy và biết được những điều hoang đường nực cười đã xảy ra trong suốt ba tháng qua.
Cậu chỉ sống quá thực tế một chút mà thôi, cậu không sai.
Giọng nói lạnh nhạt của Đoàn Dự: "Đã biết sai chưa?"Lộ Viễn Bạch buồn bực gục đầu vào người, không biết có nên trả lời hay không.
Nhưng nếu không trả lời, những gì nhận được chính là những âm thanh bốp bốp vang vọng.
Trong lòng Lộ Viễn Bạch vừa thẹn lại vừa ấm ức, trong khoảng thời gian này tính tình nóng nảy của Đoàn Dự dần dần lộ ra.
Giống như một con mèo sữa* nhỏ đang nhe nanh, âm thanh bất mãn cứng đầu la lên: "Em không sai!"*Mèo sữa: hay còn được gọi là mèo lưỡng tính, mèo đen trắng.
Đây là những chú mèo có 2 màu lông đen và trắng.
Cậu có sai cái gì đâu, cậu sai chẳng qua là do không chịu trách nhiệm với Đoàn Dự.
Cậu chỉ hơi khốn nạn một chút xíu mà thôi!Cậu chỉ đơn giản là một tên đàn ông khốn nạn đội quần rồi chạy sao?Cậu khốn nạn thì làm sao, cậu khốn nạn thì làm sao!Ở đời ai chẳng từng tiếc nuối với một người!?Lộ Viễn Bạch nói xong càng nghĩ càng thấy chột dạ, cảm thấy có lỗi với Lộ Vãn Phương khi dạy bảo cậu hồi còn bé, cũng khá may mắn vì bây giờ Lộ Vãn Phương không ở đây, nếu nghe được lời nói này của cậu, không chừng bây giờ đã trở thành đôi nam nữ cùng đánh, tuy chột dạ thì chột dạ thật đấy, nhưng nỗi nhục nhã khi bị đánh mông khiến cậu vô cùng tức giận.
Cậu không sai, cậu chỉ sống quá thực tế một chút, chẳng qua cậu sống khôn ngoan hơn mấy người khác thôi.
Những gì trước đây nói với Đoàn Dự cậu đã suy nghĩ rất kĩ càng cặn kẽ, sau khi phân tích toàn bộ các khía cạnh cậu mới nói ra.
Cậu và Đoàn Dự căn bản không phải là người cùng chung một thế giới, muốn hỏi hiện tại trong lòng Lộ Viễn Bạch có thích Đoàn Dự không?Câu trả lời rất rõ ràng, Lộ Viễn Bạch thích.
Thậm chí Đoàn Dự còn là mối tình đầu của Lộ Viễn Bạch.
Chỉ cần ở gần người, thì không thể ngăn được nhịp tim tình đầu ngày càng đập nhanh hơn.
Nhưng cậu đối với Đoàn Dự mà nói, chỉ là một sự mới mẻ bất ngờ.
Chẳng ai biết được Đoàn Dự có thể yêu cậu bao lâu, chính bản thân Lộ Viễn Bạch cũng không biết, có thể là một ngày, một năm, nhưng bởi vì tấm gương lớn về cuộc kết hôn của cha mẹ nên Lộ Viễn Bạch biết chắc sẽ không thể mãi mãi.
Nếu một ngày nào đó phần tình cảm này dành cho người khác, vậy cậu biết phải làm sao.
Tiền nhân tài thụ hậu nhân thừa lương*, đây là điều mà Lộ Viễn Bạch không thích nhất.
* Thành ngữ: kiểu như “đời trước trồng cây để đời sau hưởng bóng mát.
”Lộ Viễn Bạch là một người cứng đầu cố chấp, nếu như nhìn trúng một người, vậy cả đời này sẽ không thể đổi lại.
Nhưng Đoàn Dự không giống cậu, bên cạnh anh luôn ngập tràn những thứ xa hoa đồi trụy, có rất nhiều người lẫn vật mang tính quyến rũ cực mạnh.
Nếu một ngày nào đó! ! Nếu một ngày nào đó Đoàn Dự không thích cậu nữa thì sao?Liệu lúc đó cậu có phải thảm hại cầu xin đối phương đừng bỏ rơi mình hay không?Cậu không muốn! ! Lộ Viễn Bạch càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng ấm ức, rõ ràng cậu đã nghĩ đến tất cả các khả năng, cũng nhìn từ góc độ của hai người, nhưng không ngờ được bây giờ lại bị người đàn ông đè ra đánh mông.
"Em không sai.
" Chiếc miệng nhỏ nhắn của Lộ Viễn Bạch bĩu môi, bướng bỉnh nói: "Em không có sai.
"Lộ Viễn Bạch không biết sống chết lặp lại mấy lần.
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, bên trong con ngươi màu đen sóng gió cuồn cuộn dâng trào.
Được!Được lắm!Đến bây giờ Lộ Viễn Bạch căn bản vẫn chưa biết sai.
Dùng một lực lớn đánh lên mông Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự không hề mềm lòng, chỉ nghe một tiếng bốp vang lên.
Cả người Lộ Viễn Bạch đau đớn nhảy dựng lên khỏi đùi Đoàn Dự.
Lộ Viễn Bạch đau không chịu khống chế che mông lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Đoàn Dự.
Nhưng hiện tại người đàn ông đã tức giận đến cực điểm, lần nữa đè Lộ Viễn Bạch xuống, bàn tay tiếp tục rơi xuống.
Lộ Viễn Bạch: "Anh! ! a! ! "Lộ Viễn Bạch tính nói gì đó, nhưng một cú đánh trực tiếp ấy khiến cậu đau đớn gục đầu xuống.
Dường như người đàn ông còn chưa hả giận, ngay sau đó Lộ Viễn Bạch chợt cảm thấy trên đùi lành lạnh, giương mắt nhìn lại, Đoàn Dự đã trực tiếp lột quần cậu xuống.
Chiếc quần ngủ gấu con dễ thương, lúc này vô cùng đáng thương bị ném xuống nằm trơ trọi trên sàn nhà, bây giờ trên người Lộ Viễn Bạch ngoại trừ chiếc áo phía trên thì phía dưới chỉ còn lại một chiếc quần lót màu trắng.
Lông mày Lộ Viễn Bạch nhảy dựng, hai chân trắng nõn vùng vẫy muốn chạy.
Tiêu rồi!Nhưng Lộ Viễn Bạch chỉ mới động đậy một chút, lại bị người đàn ông một phen túm trở về.
"Đoàn Dự! ! anh! ! anh muốn làm gì?!"Trong lòng Lộ Viễn Bạch không ngăn được vô cùng sợ hãi người đàn ông trước mắt.
Nhưng người đàn ông chung quy vẫn không hề nương tay tí nào, hung hăng đánh mông Lộ Viễn Bạch một cái.
Một nhát này