Lộ Viễn Bạch sợ mông lại bị đánh liền vội vàng đứng lên từ trên đùi Đoàn Dự nói hôn.
Nhưng sau khi nói xong, nhìn Đoàn Dự một lúc lâu lại không có động tác gì.
Đoàn Dự bị ánh mắt Lộ Viễn Bạch nhìn làm tâm ngứa ngáy, thấy người trước mắt không có động tác cũng không thúc giục, cho Lộ Viễn Bạch chuẩn bị tâm lý.
Nếu Lộ Viễn Bạch không có ký ức ba tháng này thì cũng sẽ không đưa ra loại yêu cầu này, mặc dù anh rất muốn hôn môi với Lộ Viễn Bạch nhưng cho dù là mỗi đêm đều ôm Lộ Viễn Bạch ngủ, Đoàn Dự chỉ khắc chế hôn lên mặt Lộ Viễn Bạch.
Anh không hôn Lộ Viễn Bạch chỉ là vì lúc đó cho rằng Lộ Viễn Bạch không có ký ức của ba tháng trước đó.
Sự đường mật trong ba tháng đó là sự dây dưa, Lộ Viễn Bạch không từ chối anh là có lý do, nếu như dưới tình huống đó hôn mà để đối phương biết được, Lộ Viễn Bạch tuyệt đối sẽ không cảm thấy an toàn.
Đoàn Dự trước giờ không phải là một người hay lo lắng nhiều như vậy, chỉ cần muốn cái gì là không từ bất cứ thủ đoạn nào, cho dù cuối cùng bị hủy hoại anh cũng không quan tâm.
Dù sao những thứ đó trong mắt anh chỉ là tiêu khiển, nhưng Lộ Viễn Bạch không giống vậy.
Anh muốn cho cậu cảm giác an toàn, đối với Lộ Viễn Bạch thì càng là trân trọng gấp bội.
Nhưng điều không nghĩ đến là, con tiểu bạch nhãn lang này vậy mà lừa anh, bắt đầu từ khi thức dậy liền vô cùng nhẫn tâm cắt đứt tình cảm giữa hai người.
Cho nên vừa nãy sau khi anh biết Lộ Viễn Bạch có ký ức ba tháng này mới khống chế không được cảm xúc cởi quần cậu xuống đánh vào mông.
Nhiều năm như vậy Đoàn Dự chưa bao giờ mất lý trí như vừa nãy.
Đối phương nói anh không thương cậu.
Sao anh có thể không thương cậu cho được, tình cảm dịu dàng và sự khoan dung cả đời này của anh đều đã dùng hết trên người cậu.
Nhưng Lộ Viễn Bạch thì sao?
Cậu đã làm những gì?
Câu vui đùa đó Đoàn Dự cả đời cũng không quên được.
Vậy nên cho dù lúc này Lộ Viễn Bạch đáng thương nêu ra yêu cầu với anh, Đoàn Dự cũng không mềm lòng, Lộ Viễn Bạch phải bị giáo huấn một trận mới hiểu.
Không thì lần sau cậu lại dám nữa.
Lộ Viễn Bạch nếu đã nhớ ký ức của ba tháng này, Đoàn Dự liền dám khẳng định trong lòng cậu có anh, cho nên yêu cầu đối phương hôn anh cũng không phải là ép buộc.
Ép buộc là dưới tình huống không có tình cảm, giờ đây chẳng qua là để Lộ Viễn Bạch bù đắp lại những đau khổ của anh trong khoảng thời gian vừa qua.
Nhưng mà đợi một lúc lâu lại thấy Lộ Viễn Bạch chậm chạp không có động tác.
Hai chân Lộ Viễn Bạch vòng qua hai bên Đoàn Dự, vô ý thức cắn môi, trong nhất thời không biết phải làm như nào.
Rất rõ ràng… … cậu không biết hôn người.
Những phim mà trước đây Lộ Viễn Bạch nhận phần lớn đều là thể loại thanh xuân vườn trường, phim tình cảm hoặc là ít đến đáng thương, hoặc căn bản là không có, đừng nói là cảnh hôn, Lộ Viễn Bạch mặc dù đã tham gia giới giải trí nhiều năm như vậy cũng đã nhận, nhưng tất cả đều là mượn góc quay hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng bây giờ vừa nghĩ đến phải hôn Đoàn Dự, tim Lộ Viễn Bạch liền đập loạn không ngừng.
Đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm môi Đoàn Dự, tức khắp cảm thấy mặt nóng bừng lên.
Cậu trước đây cũng đã hôn Đoàn Dự, chỉ có điều là chỉ hôn mặt, khi đó hôn xong liền ngồi lên xe chạy khỏi hiện trường, hiển nhiên vô cùng xấu hổ.
Nếu như bây giờ cậu hôn Đoàn Dự, vậy thì đó chính là nụ hôn đầu đó.
Lộ Viễn Bạch do dự, thực sự không nghĩ đến nụ hôn đầu của bản thân lại thảm hại như vậy.
Khi còn trẻ, Lộ Viễn Bạch còn ngây thơ hồn nhiên tưởng tượng cảnh tượng hôn nhau với người yêu.
Nhất định là ở một nơi rất lãng mạn, cậu tặng quà cùng hoa cho người yêu, sau đó hai người kìm lòng không đậu ôm nhau, sau đó cùng nhau chẹp chẹp.
Vậy mà lúc này tình cảnh vô cùng lúng túng, khác xa hoàn toàn so với tưởng tượng thời trẻ.
Lúc này Lộ Viễn Bạch vừa bị Đoàn Dự cởi quần đánh mông, quần áo trên người vô cùng không chỉn chu, bên trên mặc áo ngủ gấu trúc, bên dưới là một tầng vải mỏng manh, có thể nói là khá xấu hổ.
Đoàn Dự dựa lưng trên sofa nhìn, âm thanh lạnh nhạt, “Sao vậy? Hôn cũng không biết.
”
Hiển nhiên lúc này đây người đàn ông không có chút mềm lòng nào.
Lộ Viễn Bạch bị kích thích như vậy không phục nói: “Tất nhiên là biết.
”
Ánh mắt Đoàn Dự nhìn cậu, thần sắc trong mắt ý vị thâm trường, giống như giây tiếp theo liền đem người trước mắt này nuốt xuống bụng.
Lộ Viễn Bạch sau khi nói xong tức khắc liền hối hận, nhưng vẫn hít sâu một hơi, tay không tự giác nắm chặt góc áo ngủ vô cùng khẩn trương.
“Nếu em không bằng lòng thì thôi vậy.
”
Đoàn Dự nhấc tay định đẩy người ra, mắt không nhìn Lộ Viễn Bạch thêm một cái.
Lộ Viễn Bạch không biết sao trong lòng nặng một cái, trong bỗng chốc bị thần sắc của Đoàn Dự làm tổn thương.
Bộ dạng đó giống như hoàn toàn không muốn cùng cậu hôn vậy.
Rõ ràng vừa nãy còn lấy việc đánh mông ra uy hiếp cậu, bây giờ lại tỏ ra có cũng được mà không có cũng chẳng sao, giống như nụ hôn của cậu đối với anh mà nói là một thứ gì đó không quan trọng.
Lộ Viễn Bạch cắn răng, giơ tay kéo Đoàn Dự ngồi lại sofa.
Đoàn Dự trên mặt biểu hiện ngạc nhiên nhưng khóe miệng lại câu lên khó phát hiện được, chỉ là vụt qua, Lộ Viễn Bạch hoàn toàn không phát hiện.
Nguyên tắc trà xanh dỗ người điều thứ năm.
“Hôn.
” Lộ Viễn bạch đỏ mặt, trong đầu toàn là vẻ mặt bị tổn thương vừa nãy của Đoàn Dự.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận vô cùng của Đoàn Dự ngày hôm nay, kết hợp với lời ban đầu đạo diễn nói với cậu.
Lộ Viễn Bạch giờ đây mới ý thức được bản thân đã làm hơi quá quá, đổi lại là ai chắc chắn cũng đều tức giận.
Hơn nữa giống như lời mà ban đầu đạo diễn nói với cậu, vì là cậu nên Đoàn Dự mới khoan dung như vậy, nếu như đổi lại là người khác đầu đã sớm bị vặn xuống rồi.
Lúc này người đàn ông mặt không cảm xúc nhìn cậu.
Lộ Viễn Bạch nhìn thấy nuốt một ngụm nước bọt, tiếp đó căng thẳng nói: “Anh nhắm mắt vào trước.
”
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng chưa thấy heo chạy?
Lộ Viễn Bạch trước đây nghỉ phép ở nhà cùng nữ sĩ Lộ Vãn Phương mỗi tối đều xem phim tình cảm cẩu huyết tám giờ, hai nhân vật chính yêu nhau khi muốn hôn đều nhắm mắt lại.
Hơn nữa lúc đó máy quay lại giống như ngồi lên trục quay vậy, bắt đầu 360 độ quay vòng vòng quanh nhân vật chính.
Giống như làm như vậy sẽ càng hiện lên sự lãng mạn.
Nhưng mà hiện tai Lộ Viễn Bạch để anh nhắm mắt, người đàn ông liền nghi hoặc.
Dù sao Đoàn Dự vừa nãy cùng cởi quần Lộ Viễn Bạch đánh mông cậu một trận, hiện tại anh có lý do để nghi ngờ sau khi anh nhắm mắt lại Lộ Viễn Bạch sẽ chạy… …
Dù sao những chuyện như vậy thì người trước mặt cũng đã làm không ít.
Thấy người đàn ông chậm chạp không nhắm mắt mà là nhìn chằm chằm mình, Lộ Viễn Bạch cảm thất mặt bỗng chốc như bị thiêu.
“Nhắm … nhắm mắt.
”
Lộ Viễn Bạch bây giờ mạnh mẽ trấn định, khôi phục lại vẻ mặt trầm tĩnh lạnh nhạt trước đây, nhưng vừa mở miệng liền sụp đổ, bởi vì căng thẳng là nói lắp.
Đoàn Dự nhìn cậu, “Sao lại phải nhắm mắt?”
Lộ Viễn Bạch hít sâu một hơi, cương ép bản thân bình tĩnh nói: “Anh không nhắm mắt làm sao em hôn anh được?”
Lộ Viễn Bạch xuýt đem câu nam nữ chính khi hôn nhau cần nhắm mắt lại nói ra nhưng cuối cùng vẫn cố gắng nuốt xuống.
Như vậy sẽ hiện lên không thành thục.
Đoàn Dự sau khi nghe xong trong lòng vẫn còn một chút ghi hoặc nhưng sau khi nghe lời nói của Lộ Viễn Bạch vẫn là ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Tên xấu xa này tốt nhất không lừa anh, nếu không… …ngày mai cậu cũng không cần dậy nữa.
Lộ Viễn Bạch thấy Đoàn Dự đã nhắm mắt liền căng thẳng cắn cắn môi.
Nhìn môi Đoàn Dự một cái tìm điểm hôn xuống, sau đó tự mình cũng nhắm mắt lại hôn qua.
Ngay khi hai người sắp hôn đến Đoàn Dự mở mắt.
Nhìn thấy người trước mắt cách mình ngày càng gần, hơi hơi ngẩng đầu vươn qua.
Phút chốc trên môi truyền đến cảm xúc mềm mại, Lộ Viễn Bạch tim đập thình thịch, hoàn toàn không phát hiện động tác của người bên dưới.
Mà là vô cùng nghiêm túc hôn Đoàn Dự.
Khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau kia, chỉ thấy Lộ Viễn Bạch giờ đây hai má ửng đỏ, hàng lông mi gần trong gang tấc đang hơi rung động.
Tức khắc khóe miệng Đoàn Dự câu lên nụ cười ác liệt.
Lộ Viễn Bạch đã sống lâu như vậy, khi hôn nên làm gì tự nhiên cũng biết rõ.
Dù sao giới giải trí cái chảo nhuộm màu này cũng vô cùng rối loạn, cậu vô tình nhìn thấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Những câu chuyện tình ái đó cậu cũng biết.
Lộ Viễn Bạch cũng biết rằng khi hôn không chỉ đơn giản là môi chạm môi, nhưng bây giờ muốn để cậu tiếp tục làm tiếp, cậu có chút làm không được, cậu không dám.
Sau đó dừng trên môi Đoàn Dự một lúc Lộ Viễn Bạch liền mở mắt đứng thẳng người dậy.
Trước khi Lộ Viễn Bạch mở mắt, Đoàn Dự rất nhanh đã nhắm mắt lại, tiếp đó mới giả vờ mở mắt nhìn Lộ Viễn Bạch.
Giờ đây cả người Lộ Viễn bạch đã đỏ lên giống như quả táo vậy.
Ngay khi Lộ Viễn Bạch muốn quay người rời đi lại bị Đoàn Dự một tay vòng qua eo.
Lộ Viễn Bạch bây giờ tim vốn đã đập nhanh, động tác này của Đoàn Dự hiển nhiên đã dọa đến cậu.
“Làm… …làm cái gì?”
Đoàn Dự ôm eo Lộ Viễn Bạch, ấn người vào trong lòng mình.
“Hôn thêm lần nữa có được không” nói rồi ánh mắt nóng rực nhìn Lộ Viễn Bạch, thậm chí có cầu xin, “Thêm một lần nữa, vừa nãy căn bản không phải hôn.
”
Câu này giống như đang lên án cái hôn vừa nãy của Lộ Viễn Bạch giống như là đang qua loa với anh vậy.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, bỗng chốc lời cự tuyệt bị kẹt trên môi, nuốt xuống bụng.
Đàn ông làm nũng là muốn mạng nhất.
Đoàn Dự giây tiếp theo liền thể nghiệm được câu trích dẫn kinh điển cuối cùng của nguyên tắc trà xanh dỗ người.
Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch nhăn mày lại do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn nhìn anh nói: “Anh nhắm mắt vào đi.
”
Nói xong, Đoàn Dự được như ý nguyện nhắm mắt lại.
Nhưng mà Lộ Viễn Bạch lại khân trương không biết hít bao nhiêu ngụm khí, cậu hiển nhiên vẫn chưa hoàn hoãn lại được từ cái hôn vừa nãy, vậy mà bây giờ lại phải bắt đầu một cái nữa.
Lần nhắm mắt này tay Đoàn Dự vốn đặt trên eo Lộ Viễn Bạch không có buông ra mà là đem người ép vào trên người mình, hai người chặt chẽ dán vào nhau.
Tay Lộ Viễn Bạch thuận thế đặt lên ngực Đoàn Dự, động tác vô cùng tự nhiên.
Nhưng mà dần dần từ lòng bàn tay truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ của Đoàn Dự.
Một cái tiếp một cái, Lộ Viễn Bạch tỉ mỉ đếm, phát hiện nhịp tim đập của Đoàn Dự còn nhanh hơn cậu rất nhiều.
Vậy mà bây giờ trên mặt người đàn ông này lại là một mặt điềm tĩnh.
Đoàn Dự cũng yêu cậu, khi cậu hôn anh, anh cũng sẽ mong đợi, cũng sẽ khẩn trương.
Không biết sao Lộ Viễn Bạch cảm thấy trong tim có một luồng ngọt ngào dần dần tràn vào.
Cậu hôn Đoàn Dự cũng là tự nguyện, hai người là phu phu hợp pháp, cũng có quá khứ yêu đương ba tháng trước đây.
Bọn họ danh chính ngôn thuận, làm là đều là những việc giữa người yêu có thể làm với nhau.
Tiếp đó Lộ Viễn Bạch lại lần nữa nhắm mắt dựa gần Đoàn Dự, khoảnh khắc môi chạm môi đó lại dừng lại thật lâu, Lộ Viễn Bạch trong bỗng chốc cái gì cũng nghe không thấy, chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của Đoàn Dự.
Thời gian dần dần trôi qua, Đoàn Dự vẫn luôn ngẩng mắt nhìn Lộ Viễn Bạch.
Giây tiếp theo Đoàn Dự liền cảm thấy trên môi ngứa một cái, giống như bị cắn một cái vô cùng nhẹ.
Cảm xúc thoáng qua trong nháy mắt, giây tiếp theo Lộ Viễn Bạch liền có chút thấp thỏm đứng người dậy,
Sau khi mở mắt ra thấy Đoàn Dự đang nhìn mình, Lộ Viễn Bạch hoảng loạn hết cả người.
Gần như là vội vàng quay người giống như chú chuột trộm dầu ăn bị phát hiện, muốn chạy trốn.
Nhưng cánh tay vòng qua eo cậu của người đàn ông không buông ra, Lộ Viễn Bạch cho dù muốn chạy cũng chạy không nổi.
Cuối cũng Lộ Viễn Bạch đỏ mặt trực tiếp cúi gầm mặt không nhìn Đoàn Dự.
Đoàn Dự ý thức được thứ mềm mềm cắn nhẹ lên môi mình là cái gì, mặc dù trên mặt không biểu hiện gì nhưng cả người gần như mở cờ trong bụng.
Ôm Lộ Viễn Bạch không muốn buông tay, trái tim mềm nhũn không chịu được.
Sau đó đem người ôm vào trong lòng, cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ đỏ bừng của Lộ Viễn Bạch.
Nhưng Lộ Viễn Bạch bây giờ căn bản không muốn để Đoàn Dự nhìn.
Gần như là Đoàn Dự nhìn cậu, cậu liền quay đầu sang chỗ khác, Đoàn Dự nhìn bên trái, cậu quay bên phải.
Đoàn Dự nhìn cậu, “Sao lại không cho xem?”
Lộ Viễn Bạch cúi đầu làm chim cút không nói chuyện.
Thấy người không trả lời Đoàn Dự cũng không cảm thấy sao cả.
Ba tháng trước đây Lộ Viễn Bạch trên phương diện tình cảm cũng là như vậy.
Lộ Viễn Bạch khi tự mình chủ động tấn công không hề cảm thấy có gì, nhưng chỉ cần Đoàn Dự đưa ra yêu cầu thân mật hoặc chủ động, Lộ Viễn Bạch liền sẽ bối rối.
Lộ Viễn Bạch bây giờ chỉ muốn nhanh rời khỏi chỗ này, hai tay hơi dùng lực đẩy Đoàn Dự ra, ý đồ kéo dãn khoảng cơ thể đang dán chặt lại của hai người.
Nhưng mà Đoàn Dự hiển nhiên cảm nhận được động tác của Lộ Viễn Bạch, nhất thời không buông tay mà ôm càng chặt hơn.
Theo lực đạo thân trên của Lộ Viễn Bạch khống chế không được dán sát