Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 281: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Tiêu Lăng Phong, có phải là anh có bệnh hay không?" Vốn dĩ cô đang cực kỳ căm tức, nhưng nhìn vết thương của Tiêu Lăng Phong chảy máu, trong lòng Diệu Tinh thấy một hồi buồn bực. Cô đưa tay muốn mau chóng đến xem vết thương của anh, nhưng mà cổ tay của cô chỉ một giây kế tiếp liền bị cầm lấy đè ở trên ván cửa. "Diệu Tinh, anh đã nói, anh muốn nói chuyện cùng em một chút!" Tiêu Lăng Phong trịnh trọng nói.

"Vậy rốt cuộc anh muốn nói chuyện gì đây?" Diệu Tinh tức giận.

Ngoài cửa, Carlos vẫn gõ cửa, làm cho lỗ tai của Diệu Tinh chấn động vang lên ông ông.

"Đừng gõ nữa!" Tiêu Lăng Phong hét lớn một tiếng, âm thanh chấn động ngoài cửa lập tức đình chỉ lại.

"Có phải là anh có bệnh hay không, miệng vết thương của anh đang chảy máu…" Diệu Tinh lo lắng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. "Đừng làm rộn, có được hay không?"

"Anh có chết cũng là chuyện của anh!" @MeBau*diendan@leequyddonn@ Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu lên. Anh nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh thật chặt, ngực phập phồng theo hô hấp dồn dập. "Nếu em không muốn ở đây nghe lời anh nói, tại sao lại còn phải quan tâm tới anh chứ? Diệu Tinh. Em có biết hay không, em như vậy thật rất tàn nhẫn." Đôi môi Tiêu Lăng Phong tái nhợt run rẩy.

"Tiêu Lăng Phong, anh chớ có làm loạn nữa." Diệu Tinh rống to.

"Anh không có có làm loạn!" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói.

"Anh…" Diệu Tinh đang nói, đôi môi Tiêu Lăng Phong đột nhiên ấn xuống chận lại miệng của cô.

Ô… Diệu Tinh bị đặt tại trên ván cửa, nụ hôn mãnh liệt ập tới làm cho cô vô lực giãy giụa. "Tiêu… Ô…" Diệu Tinh không cách nào phát ra được thành tiếng, chỉ có thể mặc cho Tiêu Lăng Phong đòi lấy…

Hơi thở của Tiêu Lăng Phong phun ra nóng bỏng ở trên mặt Diệu Tinh. "Nếu như em muốn đẩy anh ra, cũng không cần phải phí sức lực. Có phải là em lo lắng cho vết thương của anh hay không?" Tiêu Lăng Phong trần thuật.

Diệu Tinh thở gấp dồn dập.

"Em vẫn còn nhớ rõ sao? Em đã nói, khi anh bồi thường lại cho em một đứa nhỏ, em sẽ liền tha thứ cho anh. Thời điểm trong hôn lễ Tịch Mạt, anh đã hỏi em, nếu như mà con của chúng ta còn sống, thì em đã nói muốn anh tìm được đứa nhỏ đã thì hãy nói..."

Hừ! Diệu Tinh đột nhiên cười lên một tiếng. "Ý anh muốn nói là, anh tìm được?" Vẻ mặt đầy giễu cợt của Diệu Tinh đã cứng rắn xé rách trái tim của Tiêu Lăng Phong. 

"Tôi đã không phải là cô gái nhỏ đơn thuần của năm đó nữa rồi!" Diệu Tinh nhẹ nhàng nói. Giọng nói của cô giống như lưỡi dao sắc bén đâm thủng trái tim đã chồng chất vết thương của Tiêu Lăng Phong. "Vậy anh có nhớ anh đã nói gì hay không? Anh nói, đứa nhỏ của tôi, anh không lạ gì. Anh còn nói, đứa nhỏ sống lại thì sẽ thế nào... Tiêu Lăng Phong, bây giờ anh nghĩ gì mà lại nói những lời phủ nhận chính mình như vậy? Anh đã không lạ gì, hiện tại cần gì phải để chuyện này ở trong lòng?"

"Diệu Tinh, ban đầu làm như vậy là vì anh có nỗi khổ tâm!" Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ." Tại sao em lại không thể cho anh một cơ hội để giải thích chứ?"

"Nỗi khổ tâm sao?" Diệu Tinh nhíu mi sau đó phì cười một tiếng,
"Bởi vì anh có nỗ khổ tâm, cho nên anh có thể đẩy tôi ra, không thừa nhận đứa nhỏ của tôi sao?" Diệu Tinh hỏi. " Anh chớ có mang nỗi khổ tâm ra để làm cái cớ nữa! Tiêu Lăng Phong, mặc dù anh có nỗi khổ tâm lớn bằng trời đi nữa, cũng không thể lấy đó làm lý do để tổn thương đối với tôi."

"Anh..."

"Đừng có nói đó là nỗi khổ tâm riêng của anh nữa!" Tiêu Lăng Phong mới vừa hé mở miệng định nói, Diệu Tinh đã cắt đứt lời nói của anh. "Tôi cũng đã sớm nói. Có phải là anh có nỗi khổ tâm hay không, cũng đã không có liên quan gì đến tôi nữa rồi. Những lời giải thích của anh cũng vậy, tôi cũng không cần, cho nên, những chuyện này để nghị anh không nên lại đề cập tới nữa"

"Nhưng mà hôm nay anh nhất định phải nói!" di@en*dyan(lee^qu.donnn) Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi, vô lực siết chặt mấy ngón tay.

"Nhưng mà tôi tuyệt đối không muốn nghe!" Diệu Tinh quyết tuyệt cắt đứt lời nói của Tiêu Lăng Phong..., "Có lẽ… Trong khoảng thời gian này sự chăm sóc của tôi đã tạo một ảo giác cho anh. Nếu là như vậy, vậy thì tôi chỉ có thể nói, tôi rất xin lỗi! Tôi rất cảm kích anh đã làm hết thảy vì tôi. Lúc này nói lời cám ơn, có lẽ cũng rất đả thương người. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong, tôi không đáng giá để anh phải làm nhiều như vậy. Anh nên đi tìm người phụ nữ khác tốt hơn!"

"Trong lòng anh, em chính là người phụ nữ tốt nhất."

"Nhưng mà ở trong lòng tôi anh lại không phải như vậy!" Diệu Tinh lạnh nhạt nói ra một câu.

Tiêu Lăng Phong nắm lấy cánh tay của Diệu Tinh, từ từ "dùng sức". Thế nhưng mà giờ phút này, tay của anh đã không dùng được sức lực nữa. Chưa bao giờ sự tuyệt vọng lại bao vây anh thật chặt chẽ như vậy. Anh nhìn bộ dạng Diệu Tinh vẫn thờ ơ như không, anh động đậy đôi môi "Em không muốn biết chúng ta..."

"Nếu như không có gì cần nói nữa, xin mời anh hãy buông tôi ra. Tiêu Lăng Phong, tôi không muốn Carlos có cái gì hiểu lầm đối với tôi!" Diệu Tinh nói xong liền đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Tiêu Lăng Phong lui về phía sau mấy bước, thân thể đã quá mức suy yếu, nên không thể khiến cho anh đứng vững nổi. Diệu Tinh nắm quyền thật chặc kéo cánh cửa ra đi ra ngoài. Sau khi cánh cửa đóng sầm lại, thì trong nháy mắt, ngay sau đó thân thể Tiêu Lăng Phong cũng ngã xuống...

Tiêu Lăng Phong té lăn ra trên đất, nhìn cánh cửa từ từ khép lại, anh nhìn theo bóng dáng của Diệu Tinh qua khe cửa càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng biến mất không thấy gì nữa. Giống như năm năm trước, bất kể Diệu Tinh ngã xuống như thế nào, anh cũng kiên quyết rời đi. Vừa đi một cái chính là năm năm, vậy lần này thì sao đây, có phải là Diệu Tinh sẽ rời đi vĩnh viễn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện