Hợp Đồng Tình Nhân (Người Tình Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình)

Chương 282: Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Theo bản năng tay Diệu Tinh liền nắm chặt lại. Cô ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt nhìn của Car­los. Móng tay của cô đã đã đâm sâu vào trong lòng bàn tay đau nhói, nhưng mà cô lại không biết nên nói cái gì...

"Diệu Tinh, đồng ý với anh có được không? Cả đời anh sẽ chỉ yêu em." Carlos nắm lấy bả vai của Diệu Tinh ôn nhu nói.

Trình Diệu Tinh. Mày còn do dự cái gì nữa đây. Rốt cuộc ngón tay của cô cũng không còn khí lực để dùng sức nữa, sau đó liền từ từ buông ra… Diệu Tinh hít sâu một hơi. Sau đó chậm rãi mở mắt. 

"Được!" Diệu Tinh gật đầu.

"Diệu Tinh!" Tựa như không nghĩ tới sẽ có đáp án khẳng định như vậy, Car­los kích động liền kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình: "Em có hai cha con anh đã đợi giờ khắc này bao lâu rồi không?" Anh nói xong càng không ngừng siết chặt cánh tay, kích động hôn mái tóc của Diệu Tinh, @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Cả đời này anh chỉ yêu em! Diệu Tinh, anh sẽ làm cho em được hạnh phúc, rất hạnh phúc…" Chờ đợi ba năm, rốt cục anh đã đổi lấy được cái gật đầu của Diệu Tinh.

Diệu Tinh khẽ cười một tiếng. Thế nhưng mà… Tại sao trong lòng cô lại không thấy có một chút vui mừng nào như vậy, mà ngược lại, kể từ khi cô nói xong câu nói kia, một khắc sau đó, sự đau đớn liền cứ lan tràn ra khắp toàn thân, từng tấc từng tấc một...

"Chờ chúng ta hết bận chuyện ở bên này trở về Barcelona, đến lúc đó anh sẽ cho em một buổi hôn lễ khó quên nhất. Diệu Tinh, anh sẽ không bao giờ hối hận đối với sự lựa chọn này của mình!" Anh hôn nhẹ lên trán của Diệu Tinh, sau đó quỳ một chân xuống, chậm rãi lấy chiếc nhẫn từ trong túi áo ra. "Em có biết hay không, chiếc nhẫn này anh vẫn luôn mang theo bên mình từ thật lâu rồi." Carlos liền cầm chiếc nhẫn đó đeo vào trên tay của Diệu Tinh, chậm rãi dặt lên đó một nụ hôn.

Đã đưa ra một quyết định mà trong lòng sớm đã muốn làm, vốn hẳn nên rất thoải mái mới đúng, thế nhưng mà cả một đêm đó Diệu Tinh vẫn không hề chợp mắt nổi. Khi cô tỉnh giấc, từ trên giường bò dậy thì lúc này đã gần tới buổi trưa. Tiểu Duệ và Car­los cũng không có ở nhà. Diệu Tinh để chân trần đi từ trên lầu xuống dưới, thậm chí đến quần áo cô cũng không đổi cứ thế trực tiếp thả mình ngã vào trên sô pha. Ánh mắt cô cứ nhìn chằm chằm lên trần nhà không rời. Tại sao cô lại cảm thấy khó chịu như vậy chứ, trong lòng lúc này thật vắng vẻ, giống như bị thiếu thiếu thứ gì đó vậy. Chuyện này… chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi! Cô nhìn chiếc nhẫn trên tay, ánh sáng lóe lên làm bỏng ánh mắt của cô.

Kính coong, kính coong… Một hồi tiếng chuông cửa vang lên dồn dập. Diệu Tinh ra mở cửa. Cô vẫn con không rõ chuyện gì xảy ra thì đã bị kéo đi ra ngoài.

"Này! Anh…" Cổ tay của Diệu Tinh bị nắm đến phát đau. "Lãnh Liệt, anh làm cái gì thế!"

"Dẫn em đi chiêm ngưỡng di dung (*) của Tiêu Lăng Phong!" Lãnh Liệt cắn răng nói. Diệu Tinh chưa từng bao giờ thấy Lãnh Liệt lạnh như băng như thế. Anh gần như thô bạo nhét cô vào bên trong xe, sau đó chính anh cũng ngồi vào trong xe, lạch cạch một tiếng! Cửa xe đã bị khóa lại.

(*) Di dung: Dung nhan của người đã chết.

"Em không muốn đi, anh hãy mở cửa xe ra!" Diệu Tinh dùng sức vỗ vào cửa sổ xe.

"Thế nào? Em dự định muốn kết hôn, đến
mức cũng không thèm để ý đến ân nhân nữa hay sao?" Lãnh Liệt giễu cợt nói. "Anh cũng thật sự rất tò mò. Nếu như Lăng Phong không giúp đỡ em ngăn cản một trận này thì Car­los tiên sinh còn có thể muốn em được sao? Nếu như Lăng Phong không thay ngươi ngăn cản một cú đâm kia, như vậy em phải làm giải phẫu mấy lần để khôi phục lại mình đây! Khuôn mặt kia liệu có phải sẽ còn là khuôn mặt của em nữa hay không?" Lãnh Liệt cắn răng nói.

Trái tim của Diệu Tinh run rẩy mạnh mẽ. Cô cũng mất luôn dũng khí nói muốn xuống xe.

"Không nghĩ tới em thật sự ác tâm như vậy. Em vậy mà có thể ném anh ấy ở lại đó, bất kể vết thương đã bị xé rách như thế nào!" Nghĩ đến hình dáng thê thảm ngày hôm qua của Tiêu Lăng Phong, Lãnh Liệt nắm quyền lại, nên một quyền đánh tấm vào trên thủy tinh bên người Diệu Tinh. Choang! Thủy tinh vỡ vụn từng chút từng chút… "Em thì có cái gì tốt, có cái gì đáng giá đề khiến anh ấy không thèm để ý đến ngay cả mệnh của mình như vậy? Hả?" di@en*dyan(lee^qu.donnn), Lãnh Liệt lạnh giọng hỏi.

Diệu Tinh có chút không dám hít thở. Lãnh Liệt phát hỏa lớn như vậy, có phải là… hay không…

"Tiêu Lăng Phong thế nào rồi?" Giọng nói của Diệu Tinh phát ra nghe run rẩy.

"Em vẫn còn quan tâm đến anh ấy nữa sao?" Lãnh Liệt cười. "Sợ rằng, em phải thất vọng rồi. Anh ấy vẫn chưa chết đâu, thế nhưng mà chỉ thiếu chút nữa mà thôi!" Lãnh Liệt hít sâu một hơi rồi ngồi trở lại đi. "Hiện tại anh sẽ dẫn em đi bệnh viện ngay lập tức. Nếu như em thật sự hận anh ấy, muốn anh ấy chết, vậy thì em liền trực tiếp bóp chết anh ấy luôn, cho anh ấy không còn bị thống khổ nữa! Như vậy, chúng ta sẽ rất cảm ơn em!" Lãnh Liệt nói xong, xe vèo một cái lượn nhanh đi ra ngoài.

Bệnh viện.

Diệu Tinh bị Lãnh Liệt kéo đi một đường, sau đó mang cô vào trong phòng bệnh. Một giây kế tiếp. Lãnh Liệt đóng cửa lại.

Đột nhiên mọi thứ an tĩnh trở lại, trong không khí ngay cả tiếng hít thở của cô đột ngột cũng có vẻ nghe rõ mồn một.

Tiêu Lăng Phong nằm ở trên giường. Sắc mặt anh trắng bệch một mảnh. Diệu Tinh từ từ níu chặt vạt áo của mình.

"Tại sao anh không nói năng gì thế? Không phải là tôi đã nói tôi đã không sao rồi đó sao!" Tiêu Lăng Phong hạ thấp giọng nói ra một câu: "Anh cũng trở về đi thôi, đứa nhỏ mới vừa vặn biết, trong lòng… Tiêu Lăng Phong nói xong đột nhiên cảm giác thấy có chỗ nào đó không đúng, liền mở mắt ra. Nhìn thấy Diệu Tinh, anh anh chợt hơi sững người lại một chút. Trong đôi mắt của anh chợt thoáng qua một hồi đau đớn giãy giụa. Rốt cục, anh dùng hết khí lực lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

"Em đã đến rồi!" Tiêu Lăng Phong suy yếu cười một tiếng.

Diệu Tinh căng thẳng trong lòng. "Anh…Làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi. Có phải là ngày hôm qua sau khi cô bỏ đi thì đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Bộ dáng của anh thật sự rất yếu ớt, khó trách Lãnh Liệt lại phát hỏa lớn đến 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện