Trên đường lớn, một cô gái hối hả đuổi theo chuyến xe buýt cuối cùng trong ngày, dùng hết sức vẫy tay ra hiệu cho tài xế chờ mình, nhưng rốt cuộc cô vẫn bị bỏ lại.
Cô gái này tên là Vân Mộng, một sinh viên năm cuối đang nỗ lực phấn đấu ở thành phố hỗn tạp. Vì để tiết kiệm tiền, cô tự đặt ra quy định hai năm mới được sắm quần áo mới một lần, vậy nên nếu trễ xe buýt, cô chắc chắn sẽ cuốc bộ về chứ không dám bắt taxi.
Đêm tối, con đường về nhà chỉ có ánh sáng mờ mờ từ đèn đường cũ, thỉnh thoảng bóng đèn còn phát ra âm thanh rè rè giống như tùy thời có thể hỏng. Vân Mộng hơi sợ, cẩn thận cầm con dao rọc giấy trong tay, con gái một mình ra ngoài luôn phải bảo vệ tốt bản thân, huống chi nhà cô còn ở trong hẻm nhỏ.
Đúng lúc Vân Mộng vừa đi vào trong hẻm, một bóng đen bất ngờ xuất hiện kéo lấy cô. Cô hoảng sợ vung tay lên, nhưng lại bị khống chế ngay lập tức.
“Tôi không có ác ý.” Người đàn ông đè thấp giọng.
“Ưm…” Nói thì nói vậy, nhưng anh ta lại bịt chặt miệng Vân Mộng không cho cô kêu, một tay khác giữ lấy tay đang cầm dao của cô.
Vân Mộng sợ đến nỗi không biết phải làm sao, cố gắng vùng vẫy hòng thoát ra. Cô càng như vậy, người đàn ông càng dùng sức giữ lấy cô mà kéo về một hướng.
Lúc này, Vân Mộng liều mạng cắn vào tay người nọ, cắn thật chặt. Người đàn ông dường như không biết đau, bị cô cắn mạnh nhưng vẫn như trước bịt chặt miệng cô, trong lúc giằng co, không hiểu sao tay cô lại bị quẹt trúng, máu tươi lập tức chảy ra.
Cảm giác đau đớn ấy khiến Vân Mộng tỉnh táo lại một chút, nếu cô còn phản kháng nữa, có thể sẽ bị người này giết mất. Cô còn mẹ già và em nhỏ, không thể chết ở đây được. Nghĩ vậy, cô dừng việc phản kháng, trong đầu cấp tốc suy nghĩ xem phải làm sao.
Người đàn ông kia cầm lấy con dao rọc giấy trong tay cô ném sang một bên, tức giận nói:
“Ngu ngốc.”
Mùi máu tươi từ lòng bàn tay truyền ra, Vân Mộng giật mình phát hiện mình bị đứt tay không hề nhẹ. Càng khiến cô sợ chết khiếp là người phía sau đột nhiên hôn lên tay cô, sau đó liếm vết thương của cô.
Dưới ánh sáng mờ nhạt hắt từ cửa sổ của nhà bên cạnh, Vân Mộng thoáng nhìn thấy một đôi mắt màu máu tuyệt đẹp đang nhìn chằm chằm vào mình. Kế tiếp, bên cổ cô truyền tới cơn đau nhức kịch liệt.
“A…”
Tiếng kêu của Vân Mộng bị tắt trong cổ họng, người đàn ông một tay che miệng cô, môi mỏng dán chặt lên phần cổ mềm mại, nhẹ nhàng hút vào. Hút? Chuyện gì vậy?
Hình ảnh trước mắt dần trở nên rung lắc, đảo lộn, Vân Mộng hối hận rồi, cô nghĩ mình sẽ chết trong tay người đàn ông biến thái này. Cô còn chưa báo hiếu cho mẹ, còn chưa nhìn em trai trưởng thành, sao có thể cứ như thế rời đi chứ? Sớm biết thế cô đã gọi taxi về nhà, nhưng mà… hình như taxi cũng không vào được trong hẻm nhỏ. Có lẽ Diêm Vương đã điểm danh muốn cô chết rồi chăng?
Vân Mộng cảm giác thân thể mềm nhũn, sau đó mất đi tri giác, ngã vào vòng tay của người đàn ông lạ mặt. Trước khi ngất đi, cô thoáng loáng nghe được tiếng thở dài sau lưng mình.
…
Vân Mộng chới với rồi bật dậy từ trên giường, mồ hôi thấm trên trán và ướt đẫm lưng cô. Cơn ác mộng ngày đó