Không quan tâm đến sự tức giận của cô gái kia, Lục Cẩn Hiên chỉ đơn giản nói hai chữ:
“Ra ngoài."
Mặc dù tức giận nhưng e sợ sẽ chọc giận giám đốc nổi danh khó tính này, số 60 chỉ có thể cắn chặt răng, giậm chân một cái rồi xoay người rời đi.
Vân Mộng toát mồ hôi, đã hiểu rốt cuộc vì sao những người trước bọn họ phỏng vấn rất nhanh, cô mới chờ một lát liền đến lượt mình. Người đàn ông kỳ lạ này cảm thấy ai không thuận mắt là trực tiếp loại luôn…
Một lần nữa, Lục Cẩn Hiên đánh mấy cái dấu X liền, đuổi hết mọi người ra ngoài, sau đó chỉ còn Vân Mộng. Cô thấy cây bút của anh khẽ dừng rồi chấm vào hồ sơ của mình thì nhấc mông lên chuẩn bị rời khỏi, những người khác đều tốt nghiệp trường nổi tiếng còn không được qua thì cô làm sao mà…
“Có từng yêu ai chưa?”
Câu hỏi đột ngột của Lục Cẩn Hiên khiến động tác của Vân Mộng dừng lại giữa chừng, cô không hiểu sao anh hỏi thế, ngượng ngùng nói:
“Vâng? Tôi chưa…”
“Cô được nhận, lương trả gấp mười với một điều kiện.”
Lục Cẩn Hiên một tay chống lên cằm, nghiêng đầu nhìn cô. Ánh mắt hững hờ kia như một vòng xoáy hút mất linh hồn cô vào trong, người này, mị lực rất lớn.
Nếu cô không nhầm thì anh ta vừa nói sẽ trả cho cô lương gấp mười? Tim bất giác đập nhanh một cách bất thường, cô cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nhưng chỗ nào không ổn nhỉ?
Lục Cẩn Hiên đứng lên và đi về phía Vân Mộng, cô bối rối nhưng vẫn cố thẳng lưng đối diện với anh. Chiều cao của anh thật sự đáng kinh ngạc, so với Vân Mộng thì phải cao hơn chí ít cả cái đầu, trong khi cô đã 1m74.
“Cô không nghe nhầm, lương gấp mười, nhưng tôi có điều kiện.”
"Điều kiện gì?"
Miễn là không đi ngược lại với tam quan của Vân Mộng, không phạm pháp hay làm việc xấu ảnh hưởng đến người khác thì cái gì cũng được, cô đã nghèo đến mức phát điên rồi. Được copy tại * T R Ù M t r u y ệ n . ne t *
Lục Cẩn Hiên đột nhiên cúi xuống áp sát vào người Vân Mộng làm cô hơi lo lắng, người đàn ông này muốn làm gì?
Chỉ thấy mặt Lục Cẩn Hiên ngày càng gần, chóp mũi của anh cơ hồ dừng lại cách cổ cô chưa đến một xen-ti-mét, chỉ cần cô nhúc nhích nhẹ một cái thì sẽ chạm vào nó. Cô cố gắng giữ vững tư thế, không dám thở mạnh, đồng thời lục lọi trong ký ức thông tin về Lục Cẩn Hiên. Rất ít, chỉ biết anh ta năm nay ba mươi tuổi, bắt đầu điều hành Lục thị từ ba năm trước, không có sở thích kỳ quặc nào hết. Nhưng hành động của anh ta có chút bất thường…
Lúc này, Lục Cẩn Hiên lui về sau, sau đó lẩm bẩm:
“Đúng là mùi hương này, rất thơm.”
Thơm sao? Vân Mộng nghe được mà hoảng thật rồi, người này chẳng lẽ là tên cuồng sát biến thái thích ăn