Âm giọng hoảng hốt của Lương Ninh khiến đồng nghiệp chú ý, cửa phòng làm việc gần đó lần lượt bật mở, mọi người lục tục ra nhìn thử xem có chuyện gì.
Vân Mộng đang nhức đầu còn gặp bà chị này, thật sự rất muốn tung một cước vào mặt chị ta cho bỏ ghét. Chỉ là có người đang nhìn! Cô đang định cúi xuống nhặt hộ Lương Ninh thì chị ta đáng thương nói:
“Em không muốn giúp chị thì thôi, sao phải làm thế?”
“Tôi đã làm gì chị cơ?” Vân Mộng khó hiểu.
“Em…” Lương Ninh uất ức. “Chị biết em có Lục tổng làm chỗ dựa nhưng không cần phải quá đáng như thế đâu.”
Nói xong, cô ta gom vội giấy tờ trên sàn rồi đứng bật dậy, hai mắt rưng rưng mà bỏ chạy trước ánh nhìn chăm chú của một đám người. Bàn tay đang giơ ra định nhặt giấy tờ của Vân Mộng cứng đờ, tiếng xì xầm rất nhỏ vang lên bên tai cô, toàn bộ đều đang muốn chỉ trích thái độ của cô.
Không để tâm đến họ, Vân Mộng muốn đứng lên nhưng bởi vì thân thể yếu ớt, cô chóng mặt phải tựa vào tường mới không ngã sấp xuống.
Nghe đến những lời bàn tán về mình, cô lắc đầu nở nụ cười. Hóa ra Lương Ninh thật sự muốn cô lập cô. Trước đó cô còn chưa dám khẳng định, giờ thì đã quá rõ ràng rồi!
“Chị không sao chứ?”
Giọng nữ mềm mại vang lên bên tai Vân Mộng, cô nghiêng đầu sang, nhận ra người trước mắt là cô gái có khuôn mặt tròn phúc hậu và đôi mắt long lanh đáng yêu từng giúp cô mở cửa nhà vệ sinh. Cô lắc đầu nói:
“Không sao, chỉ hơi chóng mặt thôi.”
“Chị còn nhớ em không? Trước kia em tưởng là chúng ta bằng tuổi, không ngờ chị lớn hơn em, hì hì.” Thiếu nữ cười khoe hàm răng trắng đều: “Em là Phùng Linh An, một thực tập sinh của công ty.”
“Vậy à? Cảm ơn em.” Vân Mộng thầm nghĩ không ngờ ở nơi này vẫn còn có người hiểu chuyện như cô bé.
Phùng Linh An đỡ Vân Mộng đến bên cạnh một cái ghế gần sảnh lớn, sau đó hỏi:
“Chị có cần em giúp gì không? Trông sắc mặt chị hơi kém.”
“Chị vẫn ổn, em đi làm việc trước đi.”
Vân Mộng không muốn làm phiền người khác quá, vì vậy tự mình đón xe trở về.
Biết thế sáng nay cô ngủ luôn cho rồi, mai sau có chuyện gì thì trực tiếp nói với Lục Cẩn Hiên là xong. Không được quên bây giờ cô là tình nhân, tình nhân đó, sẽ có những đặc quyền nhất định, sao phải tự làm khổ bản thân chứ?
Trong lúc Vân Mộng về nhà ghỉ ngơi, tin đồn ở công ty đã lan ra một cách chóng mặt, khắp các phòng ban đều biết có một thư ký mới vừa hống hách vừa đáng ghét. Thời điểm Lục Cẩn Hiên nghe được nhân viên của mình xì xầm to nhỏ, anh không vui nhíu mày, hỏi trợ lý cũ:
“Chuyện gì vậy?”
“Lục tổng, sáng nay thư ký Vân và thư ký Lương có chút xích mích, mọi người mới như thế.” Trợ lý thuật lại lời của đám nhân viên. “Họ