Nhìn thấy cửa nhà của Vân Mộng đổ ầm xuống, Lục Cẩn Hiên bắt đầu luống cuống. Anh vốn chỉ định phát tiết một chút, nhưng lại quên mất không khống chế sức lực.
Lúc này, người đàn ông mặc âu phục màu đen trông vừa lịch thiệp vừa sang trọng đứng đó mà tay chân hoảng loạn, ngó nghiêng giống như tên trộm. Anh ôm lấy cánh cửa dưới đất rồi dựng nó thẳng lên, cố gắng tìm cách gắn nó trở lại, có điều đâu dễ như anh nghĩ.
Cạch cạch.
Cánh cửa liên tục phát ra âm thanh khó chịu, Lục Cẩn Hiên sửa mãi không được, tức giận đặt bừa nó qua một bên. Đúng lúc ấy, sau lưng vang lên giọng nói có chút khó tin của Vân Mộng:
“Lục tổng?”
Vì chột dạ, Lục Cẩn Hiên quay đầu lại nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt cô, lúng túng giải thích:
“Tôi liên lạc cho em không được nên đến đây. Sao không bắt máy?”
Vân Mộng trán đầy mồ hôi, tóc còn có chút rối, môi thì nhợt nhạt, rõ ràng là vừa tỉnh giấc vì tiếng động mà anh làm ra. Cô không trả lời anh, chỉ nhìn chằm chằm về cửa nhà:
“Sao lại thế này?”
“Khụ…” Người nào đó giả vờ nói: “Tôi cũng không biết, vừa mới gõ cửa đã đổ xuống như thế.”
Vân Mộng loạng choạng đi đến, sờ sờ cánh cửa đáng thương đang nằm gọn một bên rồi tỏ vẻ khó hiểu:
“Tuy hơi cũ chút nhưng rõ ràng nó vẫn còn rất chắc, sao đột nhiên lại…”
Lục Cẩn Hiên thật sự không nghe thêm được nữa, anh đi tới nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, hỏi:
“Có phải vừa rồi em không nghe thấy chuông điện thoại không?”
Lúc này, Vân Mộng mới phản ứng kịp, ngơ ngẩn đáp lại:
“Thật sự không nghe thấy. Anh gọi có chuyện gì gấp à?”
“Gọi xem em thế nào rồi.”
Lỗ tai Vân Mộng bất giác đỏ bừng, cô cúi đầu không dám nhìn anh, tim đập nhanh một cách bất thường. Đây là đang lo lắng cho cô à?
Lục Cẩn Hiên cũng chẳng rõ bản thân sao phải thế, có lẽ anh sợ mất đi một món ăn ngon nên mới gọi cho cô, rồi vội vàng đến nhà cô kiểm tra. Tình trạng cơ thể của Vân Mộng bây giờ không ổn lắm, từ trước đã yếu ớt thiếu dinh dưỡng, anh còn hai lần uống máu của cô, giờ cộng thêm việc ngã bệnh... Với tình hình này, ít nhất phải nghỉ ngơi một hai tuần mới có thể hồi phục, cơm của anh làm sao bây giờ?
Sắc mặt Lục Cẩn Hiên xám xịt:
“Em mệt sao không nói với tôi? Phải chăm sóc bản thân cho tốt một chút chứ. Còn nữa, cái cửa này là sao hả? Cửa nhà lỏng lẻo như thế căn bản không thể chống trộm được.”
Vân Mộng mở to mắt nhìn anh, sao có cảm anh có thù oán với cửa nhà của cô vậy? Cô đưa tay gõ gõ cái cửa:
“Không phải vậy, nó vẫn còn tốt lắm…”
Lục Cẩn Hiên mặt dày vô đối, làm như không liên quan đến mình mà chất vấn cô:
“Vậy sao nó lại rơi ra? Nếu không phải là tôi mà có kẻ xấu khác đến đây, đột nhập nhà em thì sao?”
Câu hỏi của anh khiến Vân Mộng sâu sắc nhận ra một việc, cô là phụ nữ, ở một mình trong hẻm nhỏ vốn đã nguy hiểm, an ninh