Vốn dĩ trong biệt thự chỉ có Lục Cẩn Hiên và Vân Mộng, cùng với vài người làm dịch vụ thỉnh thoảng đến dọn dẹp, nay lại thêm hai người nữa nên không khí nhộn nhịp hẳn.
Bữa tối kết thúc, Lục Cẩn Hiên có cảm giác hơi nóng khát, vừa vào phòng liền đóng cửa lại rồi ôm người trong lòng lên giường chuẩn bị đại chiến mấy hiệp.
Nào ngờ, Vân Mộng đưa tay chặn anh:
“Không được đâu, mẹ và em trai đều ở đây, em rất ngại.”
Lục Cẩn Hiên buồn bực hôn hôn cổ cô:
“Nơi này cách âm rất tốt.”
Cảm giác bàn tay của anh đang di chuyển khắp nơi trên cơ thể mình, Vân Mộng xấu hổ đánh vào vai anh:
“Hư hỏng!”
“Không phải lỗi do anh, là do em quá ngon miệng.”
Lục Cẩn Hiên ngoắc tay, cái chăn mỏng ở góc giường tự động trùm lên người bọn họ, đèn phòng cũng phụt tắt.
Có hơi thở ấm nóng lướt nhẹ qua tai Vân Mộng làm cô rùng mình, anh nói:
“Thêm một tầng vải, như vậy tiếng động sẽ không xuyên qua được nữa.”
“Anh lừa con nít à?” Vân Mộng rụt người lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập càng lúc càng nhanh.
Lục Cẩn Hiên áp vào quá gần, bên đùi cô hiện tại đã bị anh “giương súng” uy hiếp, họng súng xấu xa không ngừng cọ rồi lại cọ.
Mùi hương cơ thể quyến rũ cùng những động tác tay thuần thục của anh khiến cô dần dần mất đi lý trí, trong đôi mắt tràn ngập sự mơ màng.
Không cần nói, chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Chiếc giường kingsize vì sức lực của Lục Cẩn Hiên quá lớn mà phát ra âm thanh rung lắc rất nhẹ, Vân Mộng sợ chết khiếp, cả quá trình cắn chặt răng chịu đựng sự thô bạo của anh, không dám kêu lên.
Lục Cẩn Hiên từ phía sau ép tới, đè cô xuống giường, một tay vươn ra bịt miệng cô rồi thì thầm rất khẽ:
“Anh giúp em giữ im lặng.”
Lông tơ trên người Vân Mộng dựng đứng cả lên, anh nói vậy chẳng khác nào báo hiệu một trận tiến công dồn dập hơn nữa? Cô còn chưa hồi phục sau việc lấy máu mà! Mới nghĩ đến đó, quả thật đã cảm giác được anh từ phía sau tiến vào trong, cả người cô như bị lún vào trong phần nệm mềm mại, không cách nào nhúc nhích được.
“A…” Cô vừa hé miệng, Lục Cẩn Hiên liền phản ứng lại, nghiêng đầu hôn lên môi cô.
Đêm đó, Vân Mộng lần đầu tiên hiểu được cảm giác sung sướng dục tiên dục tử nhưng lại không thể phát ra tiếng nó đau khổ thế nào.
Sáng hôm sau, Vân Kiên mang cơm mẹ nấu đến thăm Vân Mộng, nhìn cô nằm trên giường ngủ li bì, lòng cậu quặn thắt.
Thiếu niên quay ngoắt sang nhìn Lục Cẩn Hiên.
Anh biết bản thân không nên làm quá mức, nhưng gần đây anh vẫn luôn trong tình trạng bị “bỏ đói”, rất khó kiềm chế được.
“Ông chú làm bạn trai kiểu gì thế hả?” Vân Kiên khoanh tay trước ngực, như một ông cụ non mà nói: “Không biết chăm sóc bạn gái thì nên học một khóa, chú cứ như vậy, sau này đừng hòng tôi gả chị ấy cho chú.”
Lục Cẩn Hiên dở khóc dở cười, từ bao giờ mà quyền quyết định việc cưới xin của Vân Mộng lại nằm trong tay thằng bé thế? Nghĩ vậy, nhưng dù gì cũng là em vợ, anh không dám trêu chọc