Mẹ và em trai vui mừng tiếp đón Lý Bân, thái độ của họ còn tốt hơn khi nói chuyện với Lục Cẩn Hiên làm Vân Mộng thấy hơi khó hiểu.
Chẳng lẽ là do hiệu ứng người quen cũ sao?
Lúc này, bà Vân đột nhiên nhìn thấy ti vi chiếu tin tức về một trận hỏa hoạn lớn xảy ra ở nhà cũ.
Bà hoảng sợ vẫy tay bảo Vân Mộng tới xem cùng, còn nói:
“Mẹ với Vân Kiên mà không chuyển lên đây cùng con thì chẳng biết có còn cơ hội gặp lại con không…”
Nhà đài cho phát đoạn clip tại hiện trường, cảnh tượng lửa đỏ nuốt trọn những căn nhà nhỏ đáng thương hiện ra trước mắt Vân Mộng.
Sự việc này chỉ mới xảy ra vào ngày hôm qua, cách thời gian họ chuyển đi lâu rồi, nhưng trong đoạn clip đó, cô phát hiện ra có một bóng người rất khả nghi.
Người này chẳng phải là Phùng Linh An sao?
Vân Mộng nhíu mày, trực giác nói cho cô biết phải mau chóng báo lại chuyện này cho Lục Cẩn Hiên biết, nhưng còn chưa kịp cầm vào điện thoại thì một màn làm cô chết đứng đã diễn ra.
Lý Bân đột nhiên rút từ trong người ra một khẩu súng rồi áp vào thái dương của Vân Kiên.
Trái tim Vân Mộng như thể ngừng đập vào khoảnh khắc đó, cô vội vàng hét lên:
“Dừng tay! Anh định làm gì?”
Vân Kiên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cứ nghĩ Lý Bân chỉ đang đùa nên hỏi:
“Súng giả hay thật vậy anh?”
“Em nói xem?” Lý Bân cười khẽ một tiếng, sau đó giơ súng lên nhắm về một hướng và trực tiếp bóp cò.
Đùng.
Âm thanh vang dội chấn cho lỗ tai của bà Vân và Vân Kiên oong oong, Vân Mộng cũng bị giật mình không nhẹ.
Viên đạn bắn ra khỏi họng súng ghim thẳng vào tường, chứng minh cho họ biết thứ trong tay hắn không phải đồ chơi.
Vân Mộng hoang mang thật rồi, cô không hiểu tại sao quanh mình lại có nhiều người xấu như thế? Ngay cả người mà mẹ và em trai cô tin tưởng cũng cắn ngược bọn họ.
Bà Vân run cầm cập, chân không còn sức lực mà ngã ngồi xuống sàn.
Vân Kiên thì gan dạ hơn rất nhiều, tuy rằng hiện tại cậu cũng sợ lắm, nhưng vẫn cố đứng vững, bởi vì chị gái và mẹ vẫn còn ở đây và đang gặp nguy hiểm.
Vân Mộng không dám nhúc nhích vì sợ hắn bắn chết em mình, lòng bàn tay cô bắt đầu đổ mồ hôi, run giọng hỏi:
“Tại sao anh lại làm vậy? Anh muốn gì?”
“Xin lỗi, tôi không định làm hại gia đình cô đâu, nhưng có người cho tôi tiền, tôi không từ chối được.” Lý Bân thản nhiên giải thích: “Số tiền đó cả đời này tôi cũng không thể nào kiếm được, nó đủ để tôi sống sung túc suốt kiếp, cô hiểu ý nghĩa của việc này không? Nghĩa là tôi chẳng cần phải khổ sở luồn cúi trước những tên nhà giàu khốn kiếp kia nữa, không phải sống một cách đầy nhục nhã nữa!”
Lý Bân nói xong phá ra cười, hắn làm việc cho một công ty nhỏ, bình thường ông chủ hay la mắng sỉ nhục hắn, tiền thì không kiếm được bao nhiêu nhưng áp lực lại cực lớn.
Mặt ngoài hắn tỏ vẻ bản thân vẫn ổn, vui vẻ hòa đồng với mọi người, cho họ thấy,lhắn biết nỗ lực, biết phấn đấu, nhưng thực ra hắn rất chán ghét cuộc sống này, tính cách của hắn đã trở nên vặn vẹo từ lâu rồi.
Cho nên, Lục Tử Tiệp nghĩ