Ánh mắt của Vandelisa mang theo sự mờ mịt không rõ nhìn tràng cảnh hỗn loạn xung quanh.
Ký ức xa lạ liên tục hiện lên rồi biến mất, cô là ai, là người hay huyết tộc?
Đối với sự xuất hiện của cô, ai nấy đều có chút sợ hãi.
Cô tiến tới trước một bước, phát hiện tất cả mọi người đều lùi về phía sau mấy bước, dường như xem cô là thứ gì đó rất kinh khủng.
Nhân lúc hai bên căng thẳng, Lục Kình đột nhiên chạy sang hướng khác, ông muốn đi tìm con trai của mình.
Nếu Vandelisa đã hồi sinh thành công, vậy khả năng Lục Cẩn Hiên gặp nạn là cực cao!
Phùng Linh An thấy có người định thoát ra khỏi chiến trường, vội nói với Vandelisa:
“Chủ nhân, ông ta đang định chạy!”
Khác với Vandelisa trong suy nghĩ của Phùng Linh An, Vandelisa hiện tại không hề toát ra vẻ độc ác và dữ tợn như trong truyền thuyết.
Cô giống như đã bị tính cách Vân Mộng ảnh hưởng, cho nên vẫn đang tự đấu tranh xem bản thân rốt cuộc là ai.
Vandelisa một lần nữa quan sát đám người đối diện, sau đó rũ mi mắt, nhỏ giọng lên tiếng:
“Đi thôi.”
Trận chiến này không cần tiếp tục nữa, cô ghét cảm giác hiện tại.
Câu nói của cô khiến Phùng Linh An tức giận:
“Chủ nhân! Chúng ta đã chờ đợi thời điểm này hơn mấy trăm năm, sao có thể nói đi là đi?”
Trong mắt Vandelisa lóe lên một chút bạo ngược, Phùng Linh An còn định nói thêm nhưng cơ thể đã tự động thuần phục, rầm một tiếng, cô ta quỳ gối ở trên nền đất.
Bên tai vang lên giọng nói mang theo sự cảnh cáo:
“Đừng bao giờ nghi ngờ quyết định của ta.”
Vandelisa xoay người, làn váy dài màu đỏ như máu tung bay trong gió, chớp mắt đã biến mất khỏi nơi đó.
Huyết tộc xung quanh tuy rằng thấy tính cách của cô kỳ quái, nhưng một lát sau, chúng vội vàng đuổi theo vị chủ nhân mới này.
Tất cả đều rút đi, kể cả Phùng Linh An không cam lòng cũng phải rời khỏi đó.
Người của Lục gia đều thấy toát cả mồ hôi lưng, Diệp gia thì bận rộn giúp mọi người chữa trị với hy vọng giảm thương vong xuống mức thấp nhất.
…
Lục Kình tìm thấy Lục Cẩn Hiên bất tỉnh trong một hang động, bên cạnh tế đàn cũ nát.
Nhìn thấy con trai còn sống, ông suýt thì phát khóc.
Nhưng khi kiểm tra lại, ông phát hiện ngũ tạng của Lục Cẩn Hiên đã lệch khỏi vị trí vốn có, nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Khi ông cõng Lục Cẩn Hiên trở lại, hiện trường vẫn còn đầy mùi máu tanh, Lục Ảnh lập tức xông tới giúp ông đỡ lấy anh.
Diệp Hy ở bên kia sau khi giúp Tần Mạch cầm máu thì cũng đến bên chỗ này, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Lục Cẩn Hiên.
Tần Mạch bị thương bên ngoài thì có thể nhanh chóng chữa trị, còn Lục Cẩn Hiên cưỡng ép dùng năng lực quá mức, khắp nơi trong người bây giờ như một mớ hỗn độn.
Diệp gia cũng không rõ phải giúp anh bảo vệ phần não bộ trước, hay là phần nội tạng…
Lục Kình nhanh chóng đưa ra quyết định:
“Bảo vệ phần đầu trước.”
Nghe ông nói, Diệp gia cùng nhau tụ lại quanh người Lục Cẩn Hiên.
Trên thân họ phát ra ánh sáng nhu hòa khiến đám thợ săn tò mò đưa mắt quan sát.
Chuyện này không phải dễ thấy,