Hai người đã nói đến mức này, Tần Mạch cũng không thể làm gì hơn.
Hắn xin phép ở lại đi quan sát thêm và khu đảo, Vân Mộng đặc biệt nhờ Phùng Linh An làm người dẫn đường cho hắn, khiến sắc mặt cô ta vô cùng kém.
Kẻ địch gặp mặt vô cùng đỏ mắt, Tần Mạch vừa dạo quanh nơi này vừa cẩn thận đề phòng.
Lần trước bị cô ta hại suýt chết, sao hắn dám yên tâm kiểm tra sự phát triển của nơi này chứ?
Tần Mạch nhận thấy có rất nhiều huyết tộc nhìn hắn bằng ánh mắt thù ghét, nhưng vì nghe lời chủ nhân, họ không dám tổn thương hắn, hơn nữa mỗi một tên đều có năng lực đặc biệt, giúp nơi này biến thành một hòn đảo tràn ngập sức sống.
Lượng lớn cây cối ở đây đều do những huyết tộc trời sinh mẫn cảm với thiên nhiên trồng.
Tổng thể mà nói, tuy rằng thiếu mạng xã hội và các trò chơi giải trí khác, nhưng nơi này lại là một hòn đảo rất lý tưởng cho việc sinh sống của huyết tộc.
Hơn nữa với sự giúp sức của Lục thị, vật tư không thiếu một cái gì cả.
Trước khi rời đi, Tần Mạch dặn dò Lục Cẩn Hiên:
“Tôi sẽ nỗ lực hết sức truyền đạt lại thành ý của mọi người.”
Hai người bắt tay nhau một cái, Lục Cẩn Hiên không quên dặn dò:
“Tốt nhất là vậy, nếu không, dám động tới Vân Mộng, tôi thật sự sẽ giết các người.”
…
Đất tổ, nơi huyết tộc sinh sống.
Hiện tại nơi này bắt đầu chiến tranh giữa các phe phái, họ còn không thèm đi tìm vị quốc vương cũ là Mặc Thành, bởi vì không có người này vẫn còn người khác lên ngôi được.
Sự đấu tranh đó dẫn đến rất nhiều huyết tộc thoát ra ngoài, tràn vào lãnh thổ của con người.
Tần Mạch giải thích với cấp trên rằng phải kiểm soát số lượng huyết tộc này cho tốt, bởi vì chưa chắc chúng đều biết cách kiềm chế trước mùi hương của máu.
…
Đã nhiều ngày gia đình Vân Mộng và Chu Lệ không liên lạc được với Vân Mộng, nhưng cũng nhận được tin từ Lục Cẩn Hiên rằng cô ấy an toàn, còn đưa thư tay về cho họ xem.
Tan làm, Chu Lệ định đến chỗ bà Vân thăm bà thì đột nhiên cảm giác có người đi theo mình.
Lông tơ trên người cô dựng đứng hết cả lên, vội vàng ôm túi xách chạy thật nhanh về phía đường lớn.
Lục Tử Tiệp từng nhận xét máu của Chu Lệ thơm ngon và nồng hơn cả Vân Mộng, nhưng căn bản đó là do khẩu vị của cậu.
Cho nên không phải ai cũng thích máu Chu Lệ, trừ những kẻ đói khát vừa rời khỏi đất tổ.
Đang nỗ lực chạy về phía trước, Chu Lệ đột nhiên đụng trúng một người rồi ngã lăn ra đất.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy một tên có khuôn mặt dữ tợn đang nhe răng về phía mình.
“Aaaa! Cứu tôi với!”
Cô biết đó là ma cà rồng, là những quái vật hút máu người! Sự sợ hãi tột độ khiến chân cô run mềm nhũn, ngồi một chỗ run lẩy bẩy, đứng còn không vững thì làm sao chạy nổi nữa chứ!
Chu Lệ nhắm tịt mắt lại, có thứ chất lỏng kỳ lạ ấm nóng bắn lên mặt cô.
Khi mở mắt ra lần nữa, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện ngay phía trước chắn cho cô.
“Tử… Tử Tiệp?” Chu Lệ khó tin nổi.
Trông thấy hai mắt Lục Tử Tiệp đỏ sẫm nhìn về phía mình, Chu