Vandelisa chỉ cười nhạt:
“Linh An, thật ra chủ nhân mà cô vẫn luôn tôn thờ không hề vĩ đại như cô nghĩ.
Từ lâu trong đầu tôi chỉ tồn tại dã tâm muốn trả thù, tôi không mong cái danh nữ vương, không mong quyền lực chút nào cả.”
“Ước nguyện của ngài…”
“Đã hoàn thành một nửa rồi.
Nửa còn lại, ước nguyện cuối cùng chính là khiến đồng tộc có cuộc sống yên bình.
Đáng tiếc thời gian của tôi sắp hết, chỉ đành nhờ vả chủ nhân thân thể này.”
Phùng Linh An nhìn thấy khuôn mặt băng lạnh của chủ nhân hơi cong lên ý cười, đó là lần đầu tiên sau mấy trăm năm cô ta bắt gặp vẻ mặt nhẹ nhõm của ngài.
Từ sau khi phong ấn Mặc Thành, Vandelisa cũng càng ngày càng ít xuất hiện.
Phùng Linh An không chấp nhận được sự thật ấy, nhưng cuối cùng lại chẳng thể làm gì.
Cho dù linh hồn của Vandelisa biến mất, sức mạnh trong cơ thể vẫn còn và biến Vân Mộng thành một trong những huyết tộc khủng bố nhất.
Vân Mộng ở lại trên đảo cùng Lục Cẩn Hiên để lánh nạn, anh thường xuyên trở về để cập nhật tin tức.
Theo thời gian trôi qua, chuyện ở đất tổ đã truyền đến tai của chính phủ.
Họ một lần nữa họp bàn về Vandelisa.
“Với một huyết tộc kinh khủng như thế, chúng ta nên dùng biện pháp mạnh…”
Họ có máy bay chiến đấu, vũ khí hạt nhân, vũ khí hóa học, hàng loạt thứ đủ mạnh để hủy diệt cả một hòn đảo.
Nhưng họ lại không rõ đối thủ thế nào, hơn nữa với số lượng lớn giao dịch ngầm cùng huyết tộc, rất khó để ra tay.
“Nếu dồn ép quá mức, số huyết tộc đang chung sống hòa bình với chúng ta có thể sẽ…”
“Bùng nổ, chiến tranh sẽ xảy ra.” Tần Mạch bổ sung lời của một người trong cuộc họp.
Số ít chủ trương tiêu diệt Vandelisa, muốn điều máy bay chiến đấu đến hòn đảo mà cô trú ngụ.
Số còn lại hy vọng giải quyết trong hòa bình.
Vì vậy…
“Tần Mạch, cậu tiếp xúc nhiều với họ nhất, cậu đến đó một chuyến hỏi thăm ý đồ của Vandelisa.”
Với cương vị là đội trưởng của cả một đội quân thợ săn chuyên nghiệp, người lập vô số công lớn, Tần Mạch hiện tại rất có tiếng nói.
Hắn gật đầu đồng ý:
“Tôi cảm thấy chuyện gì cũng nên chậm rãi chắc chắn.
Vandelisa từng nổi điên phá hủy cả một thành phố, kinh khủng bực nào, gần như ngang với một quả bom hạt nhân.
Chọc giận cô ta, hậu quả khó mà lường được.”
Không ai trong số họ biết rằng, Vandelisa hiện tại nghĩ gì.
Tần Mạch mang theo hy vọng của vô số người, mang theo lượng lớn máu tươi được bảo quản kỹ lưỡng lên đường đi tìm Vandelisa.
Điều khiến hắn không ngờ tới được là chỉ trong thời gian ngắn, một hòn đảo chết đã biến thành lâu đài bằng đá cực kỳ khổng lồ, hơn nữa, Lục Cẩn Hiên cũng ở đây.
Ngồi trong phòng khách kiểu cách cổ xưa, Tần Mạch vừa uống trà vừa hỏi:
“Không ngờ anh lại giấu tất cả mọi người, trốn ở đây xây dựng lực lượng.”
“Là xây dựng thế giới riêng dành cho huyết tộc.”
Lục Cẩn Hiên mặc áo sơ mi trắng và quần tây âu màu đen, ngồi đối diện với Tần Mạch,