Edit: Ryal
Tháng hai hương hoa hồng thơm ngát, tuyết bao phủ khắp thành phố như một lớp kem dày trắng mịn.
Khương Ngạn Hi cầm theo túi giấy màu đỏ vội vã chạy trong gió tuyết, đột nhiên bị hấp dẫn bởi ánh sáng bên đường.
Đôi giày cổ thấp màu đen dần dừng bước, bình tĩnh đứng trên tuyết.
Khương Ngạn Hi ngơ ngẩn nhìn biển quảng cáo ở trạm xe buýt đang phát sáng trong lớp tuyết trắng.
Alpha cao cấp hoàn hảo đến độ vượt qua cả trí tưởng tượng xa xôi nhất về sắc đẹp của con người đang rủ mắt ngắm một nhành hồng đỏ thẫm, anh đột nhiên nâng mi lên nhìn về phía cậu, ánh mắt sâu thẳm giấu sau hàng mi đen dày, rồi đôi mắt ấy chậm rãi chớp một cái, khiến người ta không kìm lòng được mà tim đập nhanh hơn.
Siêu sao thế giới trong quảng cáo như thể đang cùng cậu đứng dưới trời tuyết này, chẳng khác gì viên ngọc quý được triển lãm bên lề đường, thoạt trông như giơ tay là có thể chạm đến, khiến người ta sinh ra chẳng biết bao nhiêu những ao ước và mơ màng phi lí.
Những dòng trên quảng cáo cực kì hấp dẫn:
Buổi gặp mặt fan của Alpha được cả thế giới muốn hẹn hò cùng - Tô Hoài, ngày 14/2/2214: Anh đợi lễ tình nhân bên em.
Hai Omega nữ đang đợi xe buýt cũng không hề dời mắt khỏi bức quảng cáo này.
"Trước khi có thông báo chính thức tao đã đổi hết ảnh đại diện của các loại tài khoản thành hình cá koi [1] rồi, nhưng tao biết thừa là số xui như chó thì làm gì cũng xui thôi".
"Chọn ngẫu nhiên các fan may mắn, Tô Hoài có tận ba trăm triệu fan, xác suất trúng cũng chẳng khác gì tranh giải xổ số độc đắc cả".
"Hầy, kiếp trước làm việc thiện tích đức ít quá".
Khương Ngạn Hi rũ mắt, yên lặng rút tờ "vé số độc đắc" trong túi mình ra ngắm.
Hai nữ sinh đứng cạnh liếc mắt một cái là phát hiện vé tham gia buổi gặp mặt fan của Tô Hoài trong tay cậu, nỗi ước ao trong mắt sắp sửa tràn ra từ khóe miệng.
Khương Ngạn Hi cảm nhận được sự vui sướng về cả thể xác lẫn tinh thần.
Thật ngây thơ, nhưng vẫn rất vui.
Cậu vốn không phải người thích khoe khoang, nhưng lần này là ngoại lệ.
Bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng còi ô tô.
Cửa sổ xe thương vụ [2] màu đen hạ xuống, Lục Nhất Ninh mặc trang phục tinh xảo vẫy tay với Khương Ngạn Hi, giọng kinh ngạc: "Ngạn Hi, đứng đó làm gì vậy? Mau lên xe nào".
Lục Nhất Ninh là chị gái Alpha hàng xóm của Khương Ngạn Hi, chị đã nhìn cậu lớn lên từ bé, giờ là biên tập viên của cậu.
Khương Ngạn Hi cẩn thận từng tí một mà nhét vé tham dự vào sâu trong ví tiền, rồi vội vã chạy đến mở cửa ngồi lên xe.
Điều hòa trong xe rất ấm, Lục Nhất Ninh cảm nhận được hơi lạnh tích trên người Khương Ngạn Hi bèn nói vẻ bất đắc dĩ: "May mà chị gặp được em đấy, còn nửa tiếng nữa là buổi kí tặng bắt đầu rồi mà em lại chẳng cầm theo điện thoại, chắc các nhân viên trong hội trường sắp điên lên mất".
Khương Ngạn Hi cúi đầu, áy náy nói: "Em xin lỗi, có tuyết nên em định đi bộ cho nhanh... Không ngờ xa hơn em tưởng".
Lục Nhất Ninh thấy khuôn mặt cậu đỏ ửng lên vì lạnh, thở dài: "Thôi được, cũng chẳng phải vấn đề to tát gì. Họ vội vàng vì buổi kí tặng của em là phải, cuốn sách lần này nhất định có thể lập ra kỉ lục tiêu thụ mới".
Nhà văn nào cũng có một góc yếu đuối nhạy cảm như thủy tinh, cậu bé này lại hoàn toàn không hợp với xã hội, ngay cả điện thoại di động cũng chẳng cầm theo, không dùng mạng xã hội, độ mẫn cảm chắc có thể đạt đến mười sao.
Có thể khiến vị tác giả chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng này đồng ý tổ chức buổi kí tặng là khắp công ty xuất bản đã cảm động đến mức rơi nước mắt.
Lục Nhất Ninh thấy Khương Ngạn Hi đang cúi đầu, dùng khăn giấy tỉ mỉ thấm khô chiếc khăn quàng cổ màu đen.
Tuyết quá lớn, khó mà tránh khỏi có vài bông rơi vào túi giấy.
Chị thử đổi sang một đề tài thoải mái hơn: "Em mới mua khăn quàng cổ à? Đẹp lắm".
Khương Ngạn Hi cẩn thận gấp khăn lại, đặt vào trong túi giấy, lắc đầu: "Em đan đấy".
Lục Nhất Ninh liếc ngày tháng trên màn hình xe: "Quà tặng lễ tình nhân sao? Em đang yêu đương à?".
"Vâng, đây là quà ạ". Nửa khuôn mặt trắng nõn sáng ngời của Khương Ngạn Hi chôn trong chiếc khăn quàng cổ màu vàng nghệ, ngồi nghiêm chỉnh trong chiếc áo khoác lông nhung trắng, nghiêm túc đáp: "Không yêu đương".
Lục Nhất Ninh cười rạng rỡ. "Quà tỏ tình à?".
Xe dừng lại đợi đèn đỏ.
"Ngạn Hi?". Lục Nhất Ninh đợi cậu trả lời.
Khương Ngạn Hi lắc đầu, ôm chặt chiếc khăn quàng trong túi giấy, cố tìm từ phù hợp để diễn tả. "Không phải tỏ tình, chỉ là... quà tặng để nói rằng em rất thích người đó thôi".
Cậu lại lầm bầm bằng giọng trong trẻo, như đế thêm vào: "Kiểu thích bình thường ấy".
Sự yêu thích bình thường, chìm nghỉm trong đám đông.
"Thích kiểu bình thường á?".
Lục Nhất Ninh bật cười, không hổ là tác giả tiểu thuyết lãng mạn.
Khương Ngạn Hi chờ mong nhếch miệng: "Ừm, em chỉ là một bông hoa tuyết hướng đến người đó mà thôi".
Lớp tuyết mịn như đường rắc trên đồ ngọt hạ xuống trần gian, phản chiếu lại ánh sáng từ trung tâm thương mại lớn nhất thành phố.
Hai hàng người hầu hết là Omega và Beta.
Đọc tiểu thuyết và đu idol là hai hoạt động giải trí phổ biến hiện nay của các Omega và Beta khi rảnh rỗi, không hề liên quan gì đến nhau.
Khương Ngạn Hi ngồi trong xe sợ hãi mở to mắt, đột nhiên hơi muốn chùn bước, rầu rĩ hỏi từ trong khẩu trang: "Sao nhiều người quá vậy?".
Lục Nhất Ninh nói như chuyện đương nhiên: "Em chẳng thèm chú ý các loại diễn đàn trên mạng xã hội, nên có biết sức ảnh hưởng của mình đâu. Tài khoản công ty lập giúp em đã có 20 triệu fan rồi, những người ở đây đều là các độc giả may mắn được chọn đó".
Khương Ngạn Hi: "!".
Khương Ngạn Hi là một con sâu lười Omega tiêu chuẩn, lúc thường chỉ nằm trong nhà xem hoạt hình và viết sách.
Cậu chỉ biết sách của mình bán được rất nhiều, chứ không hề nghĩ tới chuyện có nhiều người vì thích sách mà muốn gặp mình nên nguyện lòng xếp hàng giữa trời đông tuyết phủ.
Lần thứ hai nhìn ra ngoài cửa xe, thậm chí phim hoạt hình bánh gừng của cậu còn đang được chiếu cạnh quảng cáo của nam thần Alpha quốc dân...
"À", Khương Ngạn Hi mím chặt môi, tay chân cứng đờ mở cửa xe. "Hình như em chưa thay cát mèo...".
Lục Nhất Ninh xuống xe ngăn cậu chạy trốn, túm một phát là bắt được tay cậu, "thân thiết" kéo người vào cửa vip: "Cứ để nó tủi thân mà dùng cát cũ một hôm có sao đâu, fan của em chắc chắn sẽ biết ơn nó lắm".
Hai giờ mười bốn phút chiều, hai buổi gặp mặt trong trung tâm thương mại cùng bắt đầu, các fan ùa vào.
Vì số lượng fan khổng lồ nên buổi gặp mặt của Tô Hoài được tổ chức ở đại sảnh Sao Trời lớn nhất dưới tầng một, buổi kí tặng sách mới của tác giả Bánh Gừng thì tổ chức ở đại sảnh Hoàng Hôn trên tầng hai.
Trung tâm thương mại này là nơi tổ chức nhiều sự kiện cỡ lớn từ lâu, mỗi khu có một cảnh giả lập khác nhau, cảnh nào cũng chân thực như thể khán giả được chuyển tới một không gian hoàn toàn khác.
Khương Ngạn Hi đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt sáng ngời màu mật ong đẹp đẽ, không dám ngẩng đầu đối diện với fan, sốt sắng nhận lấy cuốn sách đầu tiên mà người hâm mộ mang tới.
Cậu mở trang lót bìa, nghiêm túc kí bút danh của mình xuống, rồi cẩn thận vẽ một bé bánh gừng đáng yêu.
"Thầy ơi cố lên nha". Thiếu nữ Omega mặc váy đồng phục trung học đỏ ửng hai má vì kích động. "Cuốn nào của thầy cũng khiến em xúc động sâu sắc, vì sách của thầy nên em mới muốn đợi chờ tình yêu, ai cũng là chú ốc sên đợi đến ngày mưa [3]".
Khương Ngạn Hi hơi sửng sốt, bèn lấy dũng khí ngẩng đầu đối diện với cô bé, dùng hai tay trả lại cuốn sách đã được kí tên, hạ hàng mi dày mà dịu dàng cười: "Cảm ơn em, em cũng cố gắng nha".
Thiếu nữ kích động quá mức nên lúc xoay người không cẩn thận đụng trúng tách cafe trên bàn, cafe bỏng rẫy vẩy lên mu bàn tay Khương Ngạn Hi.
Nhân viên phụ trách cuống cuồng tìm giấy lau, cô bé kinh hoàng không biết nên làm gì: "Em xin lỗi!".
Khương Ngạn Hi không quan tâm đến tay mình, lấy được giấy ăn thì đưa cho cô trước. "Xin lỗi nha, quần áo em bẩn hết rồi".
Thiếu nữ mất hai giây ngơ ngác nhìn đôi mắt sáng trong dưới ánh chiều tà ấm áp, cùng là Omega là tim cô chẳng hiểu sao đập nhanh hơn mấy nhịp.
Thấy mu bàn tay trắng mịn của Khương Ngạn Hi bị bỏng tới mức hồng cả lên, cô bé lại xin lỗi rối rít: "Em không sao đâu ạ, tay thầy vẫn ổn chứ ạ?".
Bấy giờ Khương Ngạn Hi mới cúi xuống nhìn tay mình, cậu lắc đầu: "Không sao đâu".
Thiếu nữ nín thở, tim đập thình thịch rồi lại bắt đầu áy náy.
Lục Nhất Ninh lập tức lấy giấy lau khô tay Khương Ngạn Hi rồi cúi người nhắc nhỏ bên tai cậu: "Còn nhiều fan lắm, em nhanh lên đi, họ không muốn phí công tới đây vô ích đâu...".
Khương Ngạn Hi nghiêm túc gật đầu: "Dạ".
Tiếng những fan của Tô Hoài hét chói tai vang lên tận đại sảnh Hoàng Hôn, Khương Ngạn Hi liếc ra phía cửa, trong mắt cậu đầy ước mong.
Buổi kí tặng của cậu chỉ dài hai tiếng, lễ gặp mặt fan của Tô Hoài thì là ba tiếng.
Vốn cậu định đợi cho lễ kí tặng kết thúc rồi tới tham dự buổi gặp mặt của Tô Hoài, tặng anh món quà mình đã chuẩn bị cho lễ tình nhân.
Nhưng giờ thì...
Khương Ngạn Hi ngẩng đầu nhìn hàng người dài tít tắp rồi lại liếc chiếc khăn len mình đặt trong túi, lo lắng thở dài.
Vì cậu kí tên tặng fan tỉ mỉ vô cùng, nên