Bà Pomfrey rất phiền não.
Sáng sớm, hai học sinh Slytherin năm hai đã bị đưa vào bệnh thất, hai đứa nhỏ vô luận là trên mặt hay trên người đều nổi những nốt hồng phấn như bệnh sởi, hình dáng giống như cánh hoa.
Bất đồng chính là, một người không đau không ngứa, trên người còn tỏa một mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, mà người còn lại thì ngứa ngáy vô cùng, có không ít chỗ bị đứa nhỏ đáng thương gãi đến chảy máu, đồng thời trên người cũng có mùi, mùi vị tương đối nặng.
Đưa bọn họ tới cũng là học sinh Slytherin năm hai, nhưng họ cũng không nói rõ là chuyện gì xảy ra.
Ánh sáng mặt trời đầu tiên rọi vào qua cửa sổ, tình huống càng thêm nghiêm trọng, một đám hồ điệp bay vào, đảo vòng quanh đứa nhỏ thứ nhất, chuyện này cũng không có gì, nhưng kế tiếp lại là một đám ong mật, chạy thẳng tới đứa nhỏ đáng thương còn lại.
Bất đắc dĩ, bà Pomfrey không thể làm gì khác hơn là dùng phép Khôi giáp hộ thân bảo vệ cậu bé đáng thương này.
Bà Pomfrey kiểm tra vài lần, nhìn qua giống như bị dị ứng da, bất quá khả năng có thể là dùng nhầm ma dược nào đó.
Lúc này lại có phiền toái mới xuất hiện, một đám học sinh Gryffindor chạy tới bệnh thất, thò đầu vào xem, không thể không nói, lúc này bệnh thất rất tráng lệ, bên trái hồ điệp bay múa, bên phải tiếng ong mật vo ve không dứt.
"A, Merlin, quá thần kỳ." đám Gryffindor đứng ngoài cửa cảm khái, sau đó bị bà Pomfrey dùng ánh mắt hung ác đuổi đi.
Bọn họ tới làm cái gì, đang lúc bà Pomfrey cảm thấy nghi ngờ, một nhóm Gryffindor năm ba tiến vào, lại một tiếng cảm khái vang lên...!
Thời điểm đuổi học sinh Gryffindor năm ba đi, kỳ tích xảy ra, chấm đỏ trên người đứa nhỏ thứ nhất biến mất, hồ điệp cũng bay ra ngoài cửa sổ, nhưng đứa nhỏ thứ hai không có chút chuyển biến tốt đẹp nào.
Bà Pomfrey không thể làm gì được, nghĩ đến khả năng dùng nhầm ma dược, bà chỉ có thể đi tìm Snape.
Lúc Snape đứng trước giường bệnh, y đã hoàn toàn hiểu, khi lấy đi chai ma dược của Godric, một người yêu thích ma dược như y chắc chắn sẽ nghiên cứu một chút, tự nhiên biết kia là vật gì.
Y đen mặt nhìn nam sinh năm hai nằm trên giường bệnh, muốn ám toán người khác kết quả lại bị giáo huấn một trận, thật là ngu xuẩn! Snape xoay người trở lại tầng hầm điều chế thuốc giải, vì vậy mà bỏ lỡ điểm tâm, mà hiện tại trong đại sảnh cũng là một mảnh ồn ào.
Thời gian ăn cơm, học sinh ba viện Slytherin, Ravenclaw, Hufflepuff căn bản đều đã tới, dãy bàn Gryffindor lại chỉ có lưa thưa vài người, khác thường a.
Các vị giáo sư (Snape vắng mặt) cũng nghi ngờ tại sao học sinh Gryffindor lại chỉ có mấy người xuất hiện như vậy.
Một lát sau, học sinh Gryffindor ùa vào, bọn họ vừa đi đến chỗ ngồi của mình vừa truyền bá kiến thức vừa nhìn thấy ở bệnh thất với người bên cạnh.
Không bao lâu, tất cả mọi người ở đại sảnh Hogwarts đều biết chuyện có hai học sinh Slytherin bị đưa vào bệnh thất, mà cái gì hồ điệp a ong mật a lập tức bị nói đến vô cùng thần kì.
Ở bàn Slytherin, Godric vẫn như cũ ưu nhã ăn cơm, cả bàn chỉ vắng mặt hai người – hai học sinh năm hai cố gắng đối phó anh.
Slytherin cũng là người thông minh, dùng đầu óc nghĩ một chút cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Lúc này, anh em Weasley tươi cười hớn hở chạy thẳng từ bên Gryffindor sang bàn Slytherin, đứng hai bên Godric, một tả một hữu giơ chén rượu đựng nước bí đỏ: "Gorril thân ái, em là thiên tài." "Là tấm gương của chúng ta!~" Hai anh em một xướng một ca, sau đó cùng đem chén rượu tới trước mặt Godric, cùng nói: "Sặx chén!"
Godric khẽ cười, cùng bọn họ chạm cốc: "Quá khen quá khen, học tập lẫn nhau mà."
Cùng lúc đó, sự tích vinh quang Godric một người một ngựa anh dũng xông vào ký túc xá Gryffindor cũng nhanh chóng được truyền qua từ bàn Gryffindor.
Godric một lần nữa trở thành tiêu điểm của đại sảnh, tất cả mọi người đều nghị luận về anh, sắc mặt Slytherin bên này thực khó coi, đây thật sự là sỉ nhục của Slytherin.
Thời gian điểm tâm trôi qua rất nhanh, mà buổi trưa là lớp Ma Dược.
Lớp Ma Dược bình thường là hai người một tổ nhưng Slytherin không người nào nguyện ý cùng tổ với Godric, bất quá Godric cũng không ngại, một mình anh tiêu sái chiếm hàng thứ nhất.
Harry và Salazar cùng tổ, nhóc Harry dù lơ đãng thế nào cũng phát hiện tình trạng không được hoan nghênh của Godric ở Slytherin, cậu lo lắng nhìn về hàng thứ nhất.
Godric dĩ nhiên cũng nhận ra tầm mắt của Harry, anh nhẹ nhàng khoát khoát tay, tỏ vẻ mình không có chuyện gì, sau đó nhìn thoáng qua Salazar, nhóc Harry đáng thương, thay vì lo lắng cho tớ thì lo lắng cho bản thân mình một chút tốt hơn.
Đột nhiên giáo sư Snape sắc mặt âm trầm bước vào, cho dù là ai đi chăng nữa mà phải bỏ bữa sáng để đi điều chế thuốc giải cũng sẽ bực mình, Godric nhướn mi.
Snape và giáo sư Flitwick giống nhau, vừa lên lớp đã điểm danh, đọc đến tên Gorril Jean, hắn trừng mắt liếc Godric một cái.
Đọc đến tên Harry, hắn ngừng lại, lớn tiếng nói: "Harry Potter, đây là nhân vật đỉnh đỉnh đại danh mới tới của chúng ta a."
Nhóm con rắn nhỏ Slythein cười lớn.
Đợi đến khi Snape điểm danh xong, liền ngẩng đầu nhìn toàn bộ học sinh: "Các trò đến đây để học cách pha chế ma dược chính xác và khoa học công nghệ tinh tế.
Sẽ không có những cái vẩy đũa ngớ ngẩn nên trong số các trò có người sẽ không tin đây là pháp thuật.
Ta cũng không trông cậy vào chúng bây có thể chân chính lĩnh hội được làn khói trắng nguy hiểm phiêu tán từ cái vạc trên ngọn lửa nhỏ, tỏa ra mùi thơm ngát tuyệt đẹp, chúng bây sẽ không chân chính hiểu được chất lỏng chảy vào mạch máu mọi người, làm mê hoặc tâm trí hay đánh lừa cảm giác...ma dược thần diệu...Nhưng ta có thể dạy các trò cách đóng chai danh vọng, chế tạo vinh quang, thậm chí là cầm chân thần chết – nhưng phải có một điều, đó chính là chúng bây không