Giáo sư lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám – Quirrell, kể từ ngày đầu tiên nhập học đến khi học sinh lên lớp thì danh tiếng của gã cũng không có gì khác, điều này cũng không kỳ quái, một giáo sư người đầy mùi tỏi, ngay cả nói cũng không rõ ràng chẳng lẽ các học sinh sẽ vỗ tay hoan nghênh.
Nhưng dù kém cỏi thế nào, những học sinh năm nhất vẫn phải đi học.
Godric vẫn ngồi ở hàng ghế thứ nhất như cũ, một lần chiếm đoạt vị trí của bốn người, thứ nhất – Slytherin không muốn ngồi cùng chỗ với anh, thứ hai – hàng đầu tiên cũng không phải vị trí tốt, nơi đó vị tỏi nồng nhất.
Đối với việc này Godric đã sớm chuẩn bị.
Chỉ thấy Godric từ trong áo chùng lấy ra mấy bình thủy tinh nhỏ như ngón tay cái, bên trong chứa đầy chất lỏng màu vàng nhạt, đây cũng là anh làm sau bữa trưa.
Godric thừa dịp lớp còn chưa bắt đầu, xoay người nói với Draco ở phía sau: "Draco, xòe tay ra, cho cậu ít đồ."
"Cậu Jean, xét thấy chúng ta cũng không quen thuộc, xin gọi tôi là cậu Malfoy" Draco hoàn toàn, từ đầu, luôn không muốn để ý đến thằng nhóc này, càng không muốn nhận đồ từ nó, ai biết ngu ngốc có thể lây hay không.
"Cầm lấy, tôi là thủ tịch." Ý ở ngoài lời, đây là mệnh lệnh: "Chia mỗi hàng một lọ, đặt ở giữa bàn rồi mở nắp ra." Godric cường thế nhét một đống bình thủy tinh vào tay Draco.
Thủ tịch ra lệnh, lý do lớn cỡ nào! Draco bất đắc dĩ rồi yên lặng truyền bình thủy tinh xuống, cũng nhỏ giọng truyền lời của Godric cho học sinh Slytherin.
Lúc này, giáo sư Quirrell cũng mang theo mùi tỏi tiến vào phòng học.
Nhất thời, mùi khó chịu tản ra.
Draco đột nhiên hiểu ra gì đó, cậu nhanh chóng mở nắp bình, ngay lập tức, hương chanh từ bình thủy tinh tản ra, chốc sau, hàng này liền tràn ngập hương chanh.
Những Slytherin khác nhìn thấy cũng lập tức noi theo, tác phẩm của Godric tương đối hữu hiệu, một giây sau, dãy bàn Slytherin cũng chỉ còn vị chanh.
Ron ngồi gần bàn Slytherin cũng ngửi thấy được, cậu nhỏ lôi Harry lại, chỉ chỉ hướng Godric, Harry cũng có phản ứng, mùi tỏi thật khó ngửi a.
Salazar lại càng trực tiếp, anh đứng dậy, đi tới trước mặt Godric, xòe tay ra, ý đồ rõ ràng.
Godric cũng không nói gì, sảng khoái đưa hết các bình thủy tinh còn lại cho Salazar.
Vì vậy, cả phòng học hoàn toàn không ngửi thấy mùi tỏi.
Dĩ nhiên, chuyện này cũng không thể hoàn toàn triệt tiêu sự kém cỏi của giáo sư Quirrell, Godric thầm nghĩ, thế này còn dạy Phòng chống nghệ thuật hắc ám, có thể phòng được Salazar sao? ( Không thể không nói, Godric yêu cầu quá cao, mặc dù Salazar dùng Hắc Ma Pháp, nhưng là....Aiz)
...!
Chỉ bằng sự tích vinh quang của Godric khi mới nhập học được ba ngày, một con phượng hoàng mỹ lệ ở dưới ánh hoàng hôn cũng rất mỹ lệ hạ xuống bên cạnh Godric – hiệu trưởng Dumbledor cho mời.
Tám giờ tối, phòng hiệu trưởng, mật khẩu là kẹo chanh.
Godric nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, xem ra vậy là đủ rồi, thật nhanh và ưu nhã ăn cơm tối xong, anh chạy về phòng ngủ, lại lần nữa lấy ra nồi vạc, đối với vị hiệu trưởng xuất thân Gryffindor này, anh không thể thất lễ a.
Tám giờ, Godric sửa sang lại một chút tâm tình, gõ cửa phòng hiệu trưởng, bên trong, ngoài hiệu trưởng mặc một áo chùng sáng lấp lánh ra còn có viện trưởng của mình – giáo sư Snape.
Godric cẩn thận đánh giá Dumbledor một chút, một đống tuổi còn mặc y phục sặc sỡ như vậy, lại còn buộc bộ râu vĩ đại kia lại bằng một cái nơ con bướm thật to! Godric trong lòng mặc niệm, cái quỷ gì đây, quả thực làm mất phong cách Gryffindor!
Snape có mặt là do hắn yêu cầu, dù sao cũng là học sinh của viện hắn, cũng không phải để Dumbledor thẩm vấn, Gorril coi như một nửa Gryffindor, hiện tại cũng là Slytherin, nên duy trì thì phải duy trì.
"Con trai thân ái, trò đến rồi, ngồi đi!" Dumbledor tươi cười nhẹ nhàng, thuận tay đưa qua một chén nước: "Nước mật ong thế nào?"
"Dĩ nhiên, cảm ơn ngài, hiệu trưởng." Godric biết nghe lời, nhận lấy cái chén một hơi cạn sạch: "Em vừa lúc khát đây."
"Vị thế nào, thầy vẫn cảm thấy có chút nhạt." Dumbledor