Nếu hỏi ai là người bạn thân thiết nhất của Godric ở Gryffindor, vậy tất nhiên là Fred và George, kể từ khi Godric lần đầu bước lên xe lửa thì đã cùng cặp sinh đôi nhất kiến như cố, ba người này liền thường xuyên cùng nhau làm loạn Hogwarts, anh em Weasley có bản lĩnh quấy rối hạng nhất lại được Godric cung cấp miễn phí mấy thứ thuốc kỳ quái, càng như hổ thêm cánh.
Hàng năm, thời điểm tựu trường là lúc anh em Weasley bận rộn nhất, bọn họ bận gây sự, bận đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm đùa dai.
Mà năm nay anh em họ còn chưa kịp làm những thứ này, giám ngục quấy rối trên xe lửa khiến họ không thể đi tìm Godric bàn kế hoạch ma dược, mà sau đó, Godric trên lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tâm tình mơ màng, tiếp sau đó, Godric làm nổ hầm nên bị phạt một tháng (Snape chỉ phạt tượng trưng, cũng không trừ điểm Slytherin).
Cho dù là ai gặp phải tình huống như vậy cũng sẽ phi thường buồn bực, anh em Wealey vô cùng đồng tình với Godric, làm bạn tốt họ sao có thể ngồi nhìn mà không làm gì? Hai người quyết định đưa một phần quà cho Godric, tỏ tâm ý chia sẻ.
Tặng cái gì thì tốt đây? Hai anh em suy nghĩ, chất lượng không thể quá thấp nhưng cao cấp bọn họ mua không nổi, nếu không thì biến tóc Snape thành bong bóng màu hồng, như vậy tâm tình Godric lúc cấm túc cũng có thể vui vẻ chút, haiz, không được, việc này quá khó khăn.
Thời điểm hai anh em đang rầu rĩ bọn họ lại phát hiện được một tấm bản đồ thần kỳ trong phòng làm việc của Filch.
"Anh thấy cái này không tệ." Fred mở mảnh giấy da, một tấm bản đồ có thể biểu hiện tên họ cùng hành tung của mọi người, quà tặng tốt cỡ nào a.
"Em xem nào." George kéo bản đồ về phía mình một chút để nhìn rõ hơn.
Đúng vậy, thứ này không tệ, bạn tốt của họ nhất định sẽ thích, Georger đồng tình chuyển tầm mắt về phía hầm, cậu biết thời gian này Gorril đại khái đang ở vị trí này, a, cậu nhìn thấy cái tên Snape đầu tiên ở vị trí hầm, bên cạnh là ------
George mở to mắt, hắn nhìn thấy gì?
"George?" Fred phát hiện em trai nhà mình có vẻ mặt không đúng, miệng mở lớn đến độ có thể nhét cả quả trứng gà.
"Này này này..." George cà lăm mãi cũng không thể nói hết lời.
Fred nghi ngờ, hai người bọn họ không bao giờ thể hiện sự sợ hãi, sao George lại có bộ dạng như mất hồn thế này.
George túm lấy Fred, dùng sức thiếu chút nữa đập mặt Fred vào, cậu chỉ cái tên bên cạnh Severus Snape ở trong hầm, nơi đó xuất hiện một cái tên cực kỳ kinh hãi – Godric Gryffindor.
Phản ứng của Fred không thể tốt hơn George được bao nhiêu, cậu vô thức dán mặt về phía trước, chóp mũi cơ hồ dính vào bản đồ, hai mắt trừng lớn, qua hồi lâu, Fred quay đầu nhìn em trai mình, nói: "George, em nhìn thấy gì?"
"Fred, anh nhìn thấy gì?" Câu hỏi giống hệt thốt ra từ miệng George.
Hai anh em một lần nữa nhìn vào bản đồ, a, Merlin a, Godric Gryffindor đang ở trong hầm ngầm Hogwarts!!!!
"Đi xem một chút?" Fred đề nghị.
"Hầm?" Georger trong nháy mắt chần chờ, bọn họ còn chưa từng xông vào trong hầm.
Cặp sinh đôi liếc nhau một cái, quản cái khỉ gió gì hầm với không hầm, dưới tình huống này, kể cả là lò lửa địa ngục cũng phải xông, đây chính là người sáng lập học viện Gryffindor a!
...!
Godric mấy ngày này tâm tình rõ ràng không tệ, anh nhàn nhã nhìn Snape chế tác ma dược, sau đó ở một bên cực kỳ ôn hòa đánh giá mấy câu, thái độ tương phản cực lớn khiến Snape sợ nổi da gà.
Đang lúc Snape đổ ma dược vào bình cửa hầm phịch một tiếng bị đụng vỡ, tóc đỏ rất gây chú ý đột ngột xông vào.
Snape cau mày nhìn cái đứa không biết là George hay Fred Weasley, cái thằng này động kinh sao, lại dám chạy tới đây.
Xông vào là Fred, George còn ở bên ngoài, trước khi xông vào, hai người đã nhìn lại bản đồ một lần nữa, cái tên Godric Gryffindor vẫn ở trong hầm, thương lượng xong, George cầm bản đồ chấn thủ bên ngoài, Fred thì dùng lực xông vào.
Fred vừa vào cửa liền vội vàng nhìn quanh hầm, thấy rõ hai người đứng bên trong, cậu liền u mê, một người là giáo sư Snape, người còn lại à Gorril Jean, Merlin a, đây rốt cục là chuyện gì a!
Fred nhìn Godric, ánh mắt đăm đăm, cậu chỉ vào bạn tốt, đầu lưỡi bị thắt hết lại: "Go...!Go...!Go...." Không biết nên nói Gorril hay nên gọi Godric.
"Sao vậy?" Godric buồn vực, thiếu niên tóc đỏ nhìn mình như thể thấy quỷ.
George ngoài cửa cũng nhịn không được thò đầu vào trong nhìn, nghe thấy câu hỏi của Godric cậu cũng cứng người, không cần nhìn cũng có thể nghe ra đấy là tiếng của ai, George không giữ được trọng tâm, trực tiếp ngã vào