Draco có hơi sững sốt, tuy cậu đã chấp nhận sự thật rằng mình thích Tom, nhưng không có nghĩa là cậu được người khác chủ động hôn môi sẽ vui mừng, đặc biệt là cái người chủ động kia còn "nhỏ hơn" rất nhiều so với Draco.
Ôi, mẹ kiếp, người chủ động lẽ ra là mình mới đúng, Tom Riddle mới mười hai tuổi, mười hai tuổi đầu, còn về mặt tâm lý thì mình đã ít nhất hai mươi tuổi, điều này đồng nghĩa là mình bị một nhóc quỷ chiếm tiện nghi, không chỉ một lần!
Draco trừng mắt mình Tom dùng đũa phép tắt đi chiếc đèn chùm pha lê ở trong phòng.
"Cậu tính đứng đó cho tới bình minh luôn sao?"
Giọng của Tom truyền tới từ bên cạnh Draco, cậu đó cậu bị kéo vào lồng ngực ấm áp, "Nếu cậu không định đi đêm thì ngủ sớm một chút, tiết đầu tiên của ngày mai là lớp Độc Dược của giáo sư Slughorn, tôi thấy cậu sẽ không muốn đến trễ đâu."
Draco hiện tại đã quăng vấn đề về độ tuổi qua một bên, cậu bắt đầu chuyển sang lo lắng của chiều cao của mình, rõ ràng là cùng tuổi nhưng Draco lại lùn hơn một chút so với Tom, bình thường thì Draco sẽ không bận tâm nhiều nhưng hiện tại cậu bị Tom ôm vào trong ngực.
Draco có chút ngứa răng vì chiều cao của mình, cậu lẽ ra nên cao thêm một ít, như vậy mới có thể thuận lợi kéo Tom vào ngực của mình chứ không phải để Tom ôm mình.
Việc Draco rối rắm trong lòng dĩ nhiên Tom sẽ không biết, hắn ấn Draco ngoan ngoãn một cách bất thường lên chiếc giường êm ái của mình, vô cùng tự nhiên lờ đi chiếc giường bốn trụ của Draco.
"Ngủ ngon, Draco."
Lại một lần nữa ngủ chung giường với Draco, giấc ngủ của Tom so với những lần trước càng ngon hơn nhiều, vì vậy đến khi tỉnh lại vào buổi sáng hôm sau, hắn nhìn thấy sợi tóc màu bạch kim của Draco quấn lấy tóc đen của mình thì tâm trạng trở nên vô cùng vui sướng, hắn thậm chí nghi ngờ rằng dù có tìm được phòng chứa bí mật của Slytherin đi chăng nữa cũng không thể nào vui hơn so với hiện tại.
Vậy nên, khi Draco tỉnh dậy liền thấy có nụ cười treo trên gương mặt rất thiếu đánh ở kế bên, Draco nghiến răng, dằn xuống ý định đấm thẳng một quyền vào đối phương trong khi bò dậy khỏi giường.
"Tôi tưởng là hôm qua cậu ngủ ở trên giường của mình."
Ngay cả khi Draco thức dậy vào buổi sáng với gương mặt lộ rõ vẻ không vui cũng không thể làm cho niềm vui của Tom giảm đi chút nào.
Hắn giống như một kẻ nghiện, lại một lần nữa vò tóc của Draco rồi mới mỉm cười trả lời, "Tôi đúng là ngủ ở trên giường của mình, Draco."
Sau đó, Tom còn cố tình chỉ qua cái giường bốn trụ ở bên cạnh, "Cậu nhất định phải thừa nhận rằng kia mới là giường của cậu."
Draco hơi cứng họng, cậu dừng lại vài giây suy nghĩ để bản thân đưa ra lý do hợp lí hơn, "Có lẽ là cậu đúng, nhưng cậu có thể chọn một cái giường khác chứ không phải nằm chung với tôi."
Tom thản nhiên nhún vai, không tiếp tục tranh luận với Draco nữa.
Bởi vì họ dành buổi sáng để tranh luận về vụ giường chiếu nên bọn họ trở thành học sinh cuối cùng tiến vào lễ đường, khi Draco bước tới cửa lễ đường, toàn bộ học sinh trong đó đều ngưng nói chuyện với nhau và quay đầu nhìn Draco với Tom một cách chăm chú như nhìn thấy hai con quỷ khổng lồ.
Draco vấp một cái, cậu cảm thấy đã có điều gì đó đáng sợ xảy ra trong khoảng thời gian cậu đến trễ nên mới dẫn tới việc bây giờ cậu như một loài Sinh vật Huyền bí quý hiếm bị người đứng xem.
Nhờ vào phẩm chất tốt đẹp giữ chân nên Draco không có quyết đoán đóng sầm cửa lại và rời đi, thay vào đó là đi đến bàn dài của Slytherin và ngồi yên vị dưới tầm mắt kì lạ của mọi người.
"Rốt cuộc chuyện là sao thế hả? Tại sao vẻ mặt của bọn họ nhìn chúng ta như......!nhìn quỷ khổng lồ?" Draco thề là bản thân thật sự không muốn dùng một từ tệ hại như thế để miêu tả mình đâu, nhưng cái ánh mắt kì lạ của những học sinh khác quả thật làm cậu thấy phát ớn.
"Giống như tôi nói vào hôm qua đấy, các cậu đã trở thành cặp yêu đương được công nhận bởi Hogwarts." Walden nháy mắt với Draco trong khi chọc vào những lát bánh mì trên dĩa.
Cho nên chuyện của cậu và Tom đã bị mọi người biết hết?
Sắc mặt của Draco không quá tốt, cậu thật sự muốn biết miệng của kẻ nào rộng tới mức nào ại có thể đem một việc mới xảy ra trong đêm lan ra khắp toàn bộ Hogwarts.
Tuy cậu không ngại gì về việc bị người khác biết chuyệnnhưng tuyệt đối không phải ở dưới tình huống bị người đứng xem thế này.
"Nếu em không chịu nổi ánh mắt này thì em có thể trốn ở trong Bệnh Thất, anh có thể bảo đảm là phu nhân Pomfrey vẫn rất thích em." Abraxas liếc qua và đề nghị với Draco đang cay cú.
"Bà ấy rất thích tôi với điều kiện là tôi không đặt chân vào Bệnh Thất."
Sau đó, Draco nghe được tiếng cười phì của các bạn thân của mình như trong dự đoán.
Trước khi Draco bùng nổ, một ly trà chanh nóng được nhét vào tay của cậu.
"Cậu không còn nhiều thời gian để dùng bữa sáng đâu Draco." Tom thản nhiên đưa cho Draco một cái dĩa đã đựng đầy thức ăn, "Đã muộn lắm rồi, cậu không muốn bỏ qua tiết học đầu tiên đâu."
Sau vài giây suy nghĩ, Draco vui vẻ đồng ý đề nghị của Tom và ăn sạch bữa sáng Tom đưa cho.
Cậu sẽ biết là ai đã đem chuyện này lan ra bên ngoài, nhưng trước đó cậu cần đi học cái đã, cậu bây giờ vẫn là một học sinh.
Sau tiết Độc Dược, giáo sư Slughorn nhắc Slug Club với bốn người Draco và cũng cho biết là tháng sau sẽ có cuộc họp lần đầu tiên, hi vọng là bọn họ có thể dành thời gian để tham gia.
Tuy là không có hứng thú gì lớn, nhưng bốn người Draco vẫn hứa với giáo sư Slughorn rằng ngày hôm đó nhất định có thời gian tham gia cuộc họp đầu tiên của Slug Club.
"Cậu thấy giáo sư Slughorn sẽ mời ai tới cuộc họp?" Walden kéo Ellis vốn đứng bên cạnh Tom sang một bên và hạ giọng hỏi Tom dưới sự phàn nàn "mẹ kiếp" của Ellis.
"Tháng sau cậu sẽ biết thôi." Tom tuy là nói chuyện với Walden nhưng thực tế thì ánh mắt lại đặt ở trên người Draco.
"Ôi, hai người