Đây là lần đầu tiên James Lee nhìn thấy vẻ mặt như nhìn kẻ thù này của Tom, lập tức hoảng hốt, suýt chút nữa để lộ ra ngoài.
Trước ánh mắt như dã thú chuẩn bị tấn công này của Tom, James sợ hãi đến một lúc lâu mới có phản ứng, cười khổ một tiếng đáp: "Mặc dù đây là vật báu của tiệm, nhưng mà nói thật, vật này cũng không phải do tôi kiếm được." Nói đến đây, y kéo cái hộp lại về phía mình, đậy nắp lại.
Thông qua phản ứng của Harry và Tom, y dám chắc vật này đối với hai người bọn họ có ý nghĩa rất quan trọng.
Nếu đã như vậy, y có thể lợi dụng vật này để kiếm chút lợi.
"Vật này là do một người bạn đưa cho tôi." Kinh hoảng ban đầu qua đi, James Lee khôi phục bản chất giảo hoạt của mình, "Nếu như ngài Riddle thích, tôi có thể tặng cho ngài."
"Tặng cho ta?" Tom nhướn mày, liếc James Lee, không đếm xỉa nói, "Không phải là ta thích thú gì bình hoa này, chỉ là từng nghe lão già Dumbledore nói, ngài Grindelwald trước kia có tặng lão một bình hoa giống thế này, có điều bình hoa đó đã bị người khác đánh cắp."
Nói xong lời cuối, ánh mắt Tom dần hiện vẻ hoài nghi.
Mà Harry bên cạnh lập tức hiểu ra được ý định của hắn, cũng nhẹ gật đầu, khuôn mặt hiện vẻ ngạc nhiên, "Đúng vậy, bình hoa này giống hệt với miêu tả của giáo sư Dumbledore.
Nếu như không phải đã hiểu tính cách của James Lee cậu, mình thật sự cũng hoài nghi...!A, xin lỗi nhé, nhưng cậu có biết lai lịch của bình hoa này không?"
"Hai người..." James Lee hoài nghi nhìn hai người trước mặt, cuối cùng đành hạ khóe môi, "Được rồi, may mà tôi biết được lai lịch của bình hoa này, ừm, là một người bạn của ta tìm được nó.
Chuyện này xảy ra từ mười ba, mười bốn năm trước rồi.
Khi ấy tôi và người bạn kia của mình đi ngao du khắp các nước, học hỏi pháp thuật đặc sắc của mỗi vùng.
Lúc đi tham quan những xác ướp tuyệt đẹp ở Ai Cập, hai chúng tôi gặp một pháp sư kỳ quái tuổi khoảng trung niên, những lý giải về sinh mệnh và huyết thống của ông ta khiến hai chúng tôi rất giật mình.
Mà người đàn ông kia khi ấy dường như đang rất chán nản, cho nên tôi và bạn mình có mời ông ấy ăn, thậm chí còn mời ông ấy ở cùng, đều là vì muốn nghe những lý giải của ông ấy về pháp thuật."
"Sau đó thì sao?" Harry liếc mắt nhìn Tom, rồi hỏi James Lee.
"Sau đó ấy hả? Khi chúng tôi sắp rời khỏi thành phố đó, ông ta đưa cho chúng tôi hai bình hoa giống nhau như đúc, cái vừa rồi hai người xem là của bạn tôi."
"Hai?" Tom kinh ngạc, cười rộ lên, "Có lẽ chúng ta nhận nhầm rồi, bình hoa đó chỉ có một mà thôi."
"Là hai, chỉ có điều bình hoa của tôi đã bị mất từ mấy năm trước, trước khi tôi trở về." James Lee lén quan sát Tom, thấy thật sự là không thể nhận ra được điều gì từ khuôn mặt của hắn mới thở dài một tiếng, "Theo như lời người bạn kia của tôi nói, bình hoa này đã từng cứu mạng cậu ấy lúc còn ở sa mạc, bên trong có nước không bao giờ hết.
Quan trọng nhất là, tôi không tìm ra được bất cứ dấu vết pháp thuật nào ở bình hoa này, cộng thêm kết luận bình hoa này đã có từ gần một ngàn năm trước cho nên mới coi nó là vật báu của tiệm."
"Có nước không bao giờ hết?" Tom nhíu mày, "Vậy ta cũng muốn nhìn lại xem.
Nói thật, bình hoa mà Dumbledore miêu tả hình như không có điểm gì kỳ lạ, nhưng nếu bình hoa này đã giống với bình hoa của Dumbledore, chi bằng cứ mang về để lão xem sao?"
"Cũng được, em nhớ ra sắp đến kỷ niệm ngày kết hôn của giáo sư Dumbledore và Grindelwald rồi, nếu như tặng bọn họ một chiếc bình hoa có ý nghĩa như vậy vào ngày kỷ niệm, cả hai chắc sẽ rất thích." Harry phối hợp gật đầu.
Mặc dù hai người không dám chắc chắn bình hoa này chính là bình hoa trước kia Dumbledore dùng để chế tác Trường Sinh Linh Giá, nhưng cũng không thể bỏ qua khả năng này.
Tom và Harry nhất trí cho rằng nên mua lại bình hoa này, đem đến cho Dumbledore xem là tốt nhất.
James Lee nghe được lời này của Tom, lông mày hơi nhíu lại, chần chờ một lát mới mở miệng: "Tôi cần đi hỏi người bạn kia trước đã.
Bình hoa này là người kia đưa cho tôi, tôi xem nó như vật báu của tiệm không chỉ bởi vì nó quý hiếm mà còn là vì không muốn bán nó đi."
"Được rồi." Tom nhún vai, "Cậu có thể hỏi, tốt nhất là y đồng ý bán, nếu không thì hãy nói cho chúng ta biết, ta và Harry còn chuẩn bị món quà khác tặng lão Dumbledore." Nói xong hắn kéo Harry đứng dậy, "Ngại quá, chúng ta còn chuyện khác, không quấy rầy nữa."
*
Từ ngày đó rời Hẻm Xéo đến cuối tháng sáu, Tom và Harry không hề nhận được hồi âm của James Lee, nhưng lại nhận được một bức thư thần bí.
Chỉ có điều bức thư đó chỉ có mình Tom nhận được, Harry không hề hay biết.
Là thư Nicole gửi, trong đó có nhắc đến nếu như Tom không trở thành giáo sư của Mary thì chỉ cần khiến những Tử Thần Thực Tử khác chứng kiến thời khắc cô ả và Mary trở thành Tử Thần Thực Tử là được.
Nhìn thấy yêu cầu này, Tom không nhịn được mà cười lạnh, sau đó mới cầm bút lông trên bàn làm việc viết hồi âm cho Nicole, sau đó gọi Rorein tới.
"Chủ nhân!" Con gia tinh Rorein phụ trách chăm sóc và giám sát đám người kia tập tức xuất hiện trong văn phòng của Tom.
"Đám người kia có gì bất thường không?"
"Mấy ngày nay ngài Thomas lại gây chuyện với Nicole, còn tìm được mấy người canh giữ Mary, không cho bọn họ gặp mặt.
Đồ ăn đều là chúng tôi đưa vào." Rorein nhỏ giọng trả lời: "Còn nữa, mấy ngày gần đây ngài Thomas hình như đang âm thầm liên hệ với không ít người, còn cùng một vài Pháp sư đóng cửa trong phòng, không cho bất cứ kẻ nào tới gần.
Con gia Kreacher nhà Black phái tới nghe lén được bọn họ thảo luận nên tới Pháp hay là Ai Cập."
"Nước Pháp hay Ai Cập?" Tom nhíu mày, "Bọn chúng có nói sẽ liên lạc với ai hoặc lúc nào hành động, rời nước Anh thế nào không?"
"Dùng Khóa Cảng do bọn họ tự chế tác, còn về người liên lạc, Kreacher nói nó nghe được cái tên Douglas."
"Douglas!" Tom đột nhiên đứng bật dậy, đi tới đi lui hai bước mới dừng lại, viết thêm vào bức thư hồi âm cho Nicole hai câu rồi đưa cho Rorein.
"Đưa cái này cho Nicole, sau đó mi nghe theo sắp xếp của ả."
*
Cuối tháng sáu, trong một buổi tụ họp của Tử Thần Thực Tử, Tom tự mình dẫn tiến Nicole cùng sáu, bảy Pháp sư nước Đức nhập cứ tới, thông báo bọn họ đã thông qua sát hạch mà trở thành Tử Thần Thực Tử.
Sau khi hoàn thành tất thảy, phần lớn Tử Thần Thực Tử đều rời đi, chỉ còn mỗi Alphard và Mulciber ở lại cùng Tom, mà trong phòng khách, ngồi đối diện Tom chính là Nicole và Mary.
"Tom, tôi và Mary không thể ở lại nơi này quá lâu." Nicole bất an nhúc nhích thân thể, ngón tay chạm vào Mary bên cạnh.
Tom chú ý tới động tác nhỏ này của cô ả, trong lòng càng thêm khẳng định, con nhóc Mary nhìn như chỉ có sáu, bảy buổi này mới là người làm chủ.
Một con nhóc mới bảy tuổi, mới chỉ lớn cỡ Severus, James, Sirius.
Tom nhớ lại, cảm thấy lúc hắn bảy tuổi cũng tuyệt đối không có được sự quyết đoán và thực lực như con nhóc trước mặt này.
"Nếu như Mary nguyện ý, ta có thể cho cháu Lương Y và độc dược tốt