Buổi sáng hỗn loạn cuối cùng dưới sự áp chế của Tom và Harry mà thu nhỏ đến phạm vi nhất định.
Chỉ là đến lúc ăn sáng, mái tóc bạch kim của Lucius vẫn còn rối loạn, dù đã buộc lại nhưng phần đuôi tóc vẫn xòe ra như một đóa hoa.
Có điều, nhìn James và Sirius ngồi đối diện đang cười hí hửng và Severus nghiêm trang bên cạnh, cậu không nói được gì cả.
Một học trò năm thứ hai Hogwarts mà ngay cả đến ba thằng nhóc còn chưa đi học cũng không đánh lại được, nói ra lời oán giận e là ba đỡ đầu sẽ xem thường.
Tom là thần tượng của Lucius từ nhỏ, nếu như hành vi của cậu làm ba đỡ đầu không vui...
Lucius lén liếc nhìn Tom, thấy hắn đang nói chuyện với Harry, vẻ mặt hình như không có gì là không hài lòng cả, lúc này mới thầm thở ra một hơi.
"Lucius đang lén nhìn anh đấy." Harry cười híp mắt nhỏ giọng nói.
Tom đang nói chuyện với anh về việc lát nữa sẽ tới gặp Dumbledore và Grindelwald nghe vậy hơi bất ngờ, sau đó tùy ý trả lời: "Có thể là sợ buổi sáng bốn đứa ầm ĩ như vậy khiến ta tức giận."
Uống một ngụm sữa tươi – Harry kiên quyết nhà có trẻ nhỏ thì bữa sáng nhất định phải uống sữa tươi, Tom nói tiếp: "Đứa bé này cái gì cũng tốt, chỉ là cẩn trọng quá mức."
"Có lẽ là anh tạo ra cho cậu ta cảm thấy áp lực?" Harry vô tội nháy mắt, rồi quay sang nhìn Lucius, nở nụ cười không có ý tốt.
Với tuổi của anh bây giờ, nếu như gây khó dễ với Lucius chỉ mới mười ba tuổi thật sự là quá mất mặt, hạ thấp mình ngang Lucius.
Cho nên anh chỉ đôi lúc bày ra dáng vẻ dọa dẫm tên này thôi, còn lại để đám James.
Quả nhiên, Lucius nhận được nụ cười của Harry thì lập tức cúi đầu nhìn đồ ăn trước mặt, ngoan ngoãn ăn, có thể nói là dùng phong thái tiêu chuẩn nhất của Quý tộc mà ăn.
Đợi đến khi Tom và Harry nhờ cậu trông coi ba thằng nhóc nghịch ngợm kia rồi rời khỏi nhà, Lucius mới thở phào một hơi.
Kết quả, cậu vừa quay người lại đã thấy hai thằng nhóc cười xấu xa nhìn mình, mà thằng nhóc còn lại thì vô cảm im lặng đứng một bên.
Có điều, nhìn dáng vẻ của nó, cậu tuyệt đối không tin Severus Snape là một đứa trẻ vô hại.
Cậu lại bắt đầu cảm thấy cả đầu đều đau.
"Để Lucius trông chừng ba đứa nhỏ có chút..." Ra khỏi nhà, Tom quay sang nhìn Harry, "Nói thật, ngay từ đầu em đã không thích Lucius." Nhớ lại hành động của Harry trong lễ rửa tội của Lucius trước đây, Tom không nhịn được mà bật cười, "Rốt cuộc thằng bé đã gây tội gì với em?"
"Ông ta..." Harry ngửa đầu nhìn trời, một lúc sau mới quay lại nhìn Tom: "...!ngoại trừ là một Tử Thần Thực Tử, hình như cũng không gây tội gì với em."
Không gây tội gì mà em đối xử với Lucius như vậy?
Tom kinh ngạc nhìn Harry, sau khi nhận được nụ cười ngượng ngùng của anh mới không nói gì mà lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Harry, điểm này của em cực giống Slytherin."
Lòng trả thù đặc biệt mạnh!
Harry kháng nghị mà véo lòng bàn tay của Tom.
Lúc này hai người mới cười hì hì suy đoán rốt cuộc ai sẽ chiến thắng trong cuộc hỗn chiến giữa Lucius với ba đứa nhỏ, vừa đi đến nhà Dumbledore.
Như những lần thăm hỏi trước, sau khi ăn món bánh ngọt Dumbledore tự làm, uống trà xong mấy người mới nói chuyện chính.
Có điều, khi Tom đưa bản vẽ bình hoa kia ra, Dumbledore đã không còn tâm trạng giới thiệu mấy món bánh và kẹo mà ông mới nghiên cứu ra cách làm nữa.
Thậm chí ngay cả câu nói một ngày nào đó thầy sẽ đánh bại cả Công Tước Mật của Harry ông cũng không nghe lọt.
"Đúng rồi, chắc chắn là bình hoa này." Tay Dumbledore khẽ run, rất lâu sau mới buông tấm giấy da dê, "Vật này ở trong tiệm đồ cổ của James Lee?"
"Đúng vậy." Tom gật đầu, không nhanh không chậm uống nước chanh, "Chỉ có điều, y nói cái bình này có nước mãi không cạn, còn từng cứu mạng bạn y lúc bị lạc ở sa mạc."
Phải biết rằng, dù là có dùng pháp thuật để tạo ra những cũng cần phải có những điều kiện nhất đinh, đó là trong phạm vi nhất định chung quanh phải có một lượng lớn nước.
Một Pháp sư tuyệt đối không thể ở giữa sa mạc mà biến ra nước được, bởi vì nơi đó vốn không có nước.
Thế nhưng cái bình hoa kia lại có thể tạo ra nước, chuyện này thật sự khác biệt với lý thuyết pháp thuật thông thường.
"Vậy đó không phải..." Dumbledore chần chừ, "...!là bình hoa của ta.
Tuy nó nhìn có vẻ đã có từ rất lâu đời nhưng chắc chắn chỉ là một bình hoa bình thường.
Ta dám khẳng định, nó không tồn tại bất cứ pháp thuật gì."
"Không có bất kỳ pháp thuật gì?" Tom và Harry đồng thời nhíu mày, nghĩ tới chuyện James Lee kể bình hoa của y đã bị trộm lúc ở Đức, Tom ra dấu Harry nói.
"Lee từng nói cậu ta cũng có một bình hoa giống thế này, nhưng mấy năm trước lúc ở Đức đã bị trộm mất."
"Ta nghi ngờ Pháp sư sắp chết đưa hai cái bình hoa cho cậu ta và bạn mình chính là Trường Sinh Linh Giá của ta.
Căn cứ mốc thời gian mà Lee nói, trùng với thời gian Tom giết chết Cronos Kent.
Y cảm thấy nguy cơ, cho nên trong lúc còn chưa bị hủy diệt lập tức nghĩ tới việc di dời Trường Sinh Linh Giá có thể khiến bản thân bị chết đi vĩnh viễn.
Mà cách hiệu quả nhất chính là ngay cả chính y cũng không biết Trường Sinh Linh Giá đó ở đâu." Dumbledore nghiêm túc phân tích hành vi của mình, "Mấy năm trước, tĩnh dưỡng đã đủ, cộng thêm sức mạnh khôi phục, thậm chí là tăng lên, y cảm thấy bản thân đã an toàn.
Đúng lúc James Lee đang ở nước Đức, có thể y đã tìm tới cậu ta, thu hồi Trường Sinh Linh Giá, đổi lại cho cậu ta cái giả."
"Rất chính xác." Tom giả cười, "Vậy bây giờ chỉ còn lại một vấn đề, chúng ta đi đâu để Cronos Kent, hay nói đúng hơn là Trường Sinh Linh Giá của ông đây, Dumbledore?"
Dumbledore cười khổ, "Ta cũng không biết, Tom." Ông lắc đầu, hòm râu dài lắc lư theo.
Grindelwald ngồi bên cạnh không nói gì lúc này mới chậm rãi lên tiếng: