Đôi mắt màu lam của Dumbledore nhìn hắn chằn chằm, Tom theo bản năng né tránh ánh mắt đối phương.
"Tôi không biết vì sao ngài Grindelwald lại mời Harry tới đây." Hắn tin mình chỉ là người đi theo Harry mà thôi.
"Ta nghĩ hẳn Harry hiểu vì sao ta mời cậu bé đến." Grindelwald nhẹ giọng cười, "Ta đã suy ngẫm rất kỹ những lời cậu nói với ta ngày đó, cảm thấy quan trọng nhất chính là câu nói Dumbledore không phải Dumbledore..."
"Ông muốn tôi nói chuyện đó, trước mặt giáo sư Dumbledore?" Giọng nói của Harry có chút căng thẳng, điều này làm cho Tom nhíu mày, mà Grindelwald thì bật cười.
"Chuyện này có liên quan tới ông ấy, thảo luận với ông ấy không phải là tốt nhất sao?"
"Nhưng mà..." Ánh mắt Harry đầy phức tạp, cuối cùng nhìn sang Dumbledore đã tắt nụ cười, vẻ mặt đầy nghiêm túc, "Sao ngài có thể xác định giáo sư Dumbledore lúc này chính là giáo sư Dumbledore?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2.
Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
3.
[BHTT] Ân
4.
Thế Gả Hào Môn: Nghiêm Tổng! Xin Buông Tha
=====================================
Phòng khách lần nữa rơi vào yên lặng, mà Tom chỉ muốn đưa tay bóp chết Harry.
Xem nó nói chuyện kiểu Slytherin thế nào đi! Chỉ một câu liền khiến bầu không khí trở nên thoải mái, thêm một câu nữa liền khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Nếu như chốc lát nữa Dumbledore và Grindelwald tấn công Harry, hắn thật sự chẳng chút bất ngờ.
Hắn đang suy nghĩ, đến lúc đó hắn nên lạnh lùng chạy đi để không bị giết người diệt khẩu hay ở lại cùng thằng nhãi chết tiệt kia đối đầu đồng thời hai Pháp sư vĩ đại nhất hiện tại.
Dù là quyết định đưa ra lựa chọn nào, hắn cũng không có nhiều thời gian để cân nhắc.
Bởi vì lúc này sắc mặt Dumbledore càng lúc càng khó coi, hơn nữa còn nắm chặt đũa phép.
Ngay cả suy nghĩ cũng không kịp, Tom theo bản năng nghiêng người chắn phía trước Harry, không nhìn Dumbledore, mà quay sang Grindelwald.
"Ngài Grindelwald, chính ngài đã mời Harry tới." Tom nhỏ giọng nhắc nhở Grindelwald.
Dù thế nào, Harry cũng là khách được ông ta mời tới, nếu ông ta để mặc cho Harry bị tấn công hay bị thương, chẳng phải sẽ khó nói với người ngoài sao?
Tầm mắt Grindelwald lướt qua bờ vai Tom mà nhìn Harry, sau đó bật cười, ngả người ra thành ghế sofa, thản nhiên nói: "Dumbledore, có vẻ như chính ông cũng hiểu chuyện đó."
Sắc mặt Dumbledore trắng bệch, bàn tay nắm đũa phép bên hông cũng run run.
Hồi lâu, đôi môi gần như tái xanh của ông mới khẽ động đậy: "Ta nghĩ ta biết chuyện gì xảy ra."
Bốn người ngồi trong phòng khách, bất kể đến từ Gryffindor còn là đến từhay Slytherin, hay thậm chí là đến từ nước Đức đều không một ai ngốc nghếch.
Trái lại, cả bốn đều là người vô cùng thông minh.
Dumbledore chỉ từ mấy lời đối thoại không rõ đầu đuôi giữa Grindelwald và Harry đã đoán ra được vấn đề, thậm chí còn rất nhanh chóng liên tưởng đến những chuyện ông từng làm từ tám mươi năm trước.
Một lúc lâu sau, ông mới thư giãn thoải mái ngồi ngả lưng ra thành ghế như Grindelwald.
"Ta vốn tưởng ta sẽ không bao giờ nhớ lại chuyện đó nữa, nhưng nghe những lời các người nói, chắc hẳn hậu quả của chuyện đó rốt cuộc đã xuất hiện rồi, hơn nữa..." Ánh mắt của ông bình tĩnh đảo qua ba người còn lại, "...còn gây ra ảnh hưởng không nhỏ."
Tom cảm thấy vô cùng khó hiểu, sau khi ý thức được nguy hiểm đi qua, đột nhiên hắn cảm nhận được mái đầu cọ lên lưng hắn đang gật gật.
Hắn không lên tiếng mà lén đưa tay kéo kéo Harry phía sau, ý bảo nó đừng gây họa nữa.
Dumbledore lại nhìn thấy hành động này của hắn, còn cả cái gật đầu của Harry nữa.
Ánh mắt của ông lúc này nhìn Harry chằm chằm.
"Harry Potter, từ cái ngày trò nhập học Hogwarts, ta đã cảm nhận được trò không phải một học sinh đơn giản.
Có điều, với tuổi của trò, không thể biết rõ chuyện năm đó được." Dumbledore