Tom gật đầu, tiện tay lấy một quyển sách từ chiếc ghế Harry đang ngồi, dùng pháp thuật chuẩn xác đặt lại quyển sách lên giá.
"Ta đoán..." Hắn quay đầu nhìn Harry, "Em tới đây tuyệt đối không phải để đưa những ghi chép kia cho ta."
Nếu dễ dàng đưa những ghi chép đó cho hắn đã không phải là Harry Potter độc nhất vô nhị của hắn rồi.
Harry ngập ngừng, sau đó mới gật đầu thừa nhận suy đoán của Tom.
Sau đó Tom nhìn thấy Harry vẫn luôn bình tĩnh chợt lộ ra vẻ mặt buồn bã, hoài nghi, còn cả căm hận nữa.
"Tại sao?" Harry thấp giọng hỏi, "Chẳng lẽ bất tử thực sự quan trọng với anh như vậy sao?"
"Harry..." Tom thở dài một tiếng, đưa tay ôm Harry có chút không tình nguyện vào trong ngực mình, "Bây giờ ta ôm em, mười năm sau ta vẫn có thể ôm em, năm mươi năm sau có lẽ vẫn có thể ôm em, một trăm năm sau, nếu pháp thuật của chúng ta cường đại, ta vẫn có thể ôm em.
Nhưng lâu hơn nữa thì sao? Hai trăm năm, năm trăm năm, một ngàn năm sau đó thì sao?"
"..." Harry trầm mặc.
Tom lại nói tiếp: "Em cũng biết, ta từng nói, cái chết là đáng sợ nhất.
Trên đời này không có gì đáng sợ hơn cái chết.
Bởi vì một khi chết đi, tất thảy những gì chúng ta có đều sẽ biến mất theo.
Chỉ có còn sống mới có thể nắm giữ trong tay."
Hai người trầm mặc một lát, sau đó Tom mới xòe tay ra trước mặt Harry, "Harry, cho ta đi."
Harry cắn chặt môi dưới, một hàng máu đỏ tươi chậm rãi từ nơi tiếp xúc giữa răng và môi nó chảy ra, ngưng thành giọt rồi nhỏ xuống.
Nó không nói, chỉ nhìn Tom.
Tom đưa tay lau đi giọt máu trên môi nó, rồi đưa lên miệng mình liếm.
"Thực sự khó xử như vậy sao?"
"Em không muốn Voldemort sinh ra từ tay mình!" Harry đột nhiên đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn Tom, "Tuyệt đối không được!"
Nói xong, nó xoay người rời đi, một tay nắm chặt đũa phép, sẵn sàng đánh trả bất cứ công kích nào.
Lúc kéo cánh cửa ra...
"A..." Một nữ sinh xinh xắn đứng ngoài cửa hoảng sợ la lên.
Harry vốn đang căng thẳng thấy vậy kinh ngạc đến ngây người, theo bản năng có chút buông lỏng cơ thể trước nữ sinh đang hoảng sợ kia.
Đúng lúc này, một luồng gió từ phía sau nó đánh tới, Harry quay đầu vừa đúng lúc nhìn thấy một bùa chú xẹt qua trước mũi nó, đánh trúng nữ sinh kia.
"Anh!" Harry nhìn Tom đứng dậy đi tới chỗ mình, nói: "Anh trở thành một giáo sư rồi đó, Tom!"
"Cho nên ta đâu có làm gì nó, Harry." Tom không chút để ý cười nhẹ, đi tới vươn tay vuốt vuốt hai hàng lông mày đang nhíu lại của Harry, "Ta chỉ hóa đá nó thôi mà."
"Chỉ là lúc này thôi." Harry không khách khí vạch trần Tom, "Anh muốn làm gì cô ấy? Xóa sạch ký ức sao?"
Nghe được sự phản cảm trong giọng điệu của Harry nhưng Tom vẫn lơ đễnh cười, sau đó sắc mặt đột nhiên trầm xuống, giọng điệu không thèm đếm xỉa: "Nó đã nghe lén chuyện của chúng ta." Nói cách khác, chỉ có xóa sạch đoạn ký ức kia đi, hắn mới có thể yên tâm.
Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của Harry, Tom giả cười.
"Yên tâm, ta sẽ dùng Chiết Tâm Trí Thuật trước, xem nó nghe được bao nhiêu! Nếu như chưa nghe được nhiều, có lẽ một bùa Lú nho nhỏ là có thể giải quyết được rồi."
"Chiết Tâm Trí Thuật?" Harry vẫn luôn bình tĩnh đột nhiên cao giọng nói, "Anh muốn dùng Chiết Tâm Trí Thuật với học trò của mình?"
"Có vấn đề sao?" Tom nhíu mày, vẻ không hiểu lộ ra từ vẻ mặt không giống đang giả vờ, "Nửa đêm nó chạy đến cửa phòng ta nghe lén chuyện của ta và em, ta làm như vậy đã quá nương tay rồi." Lúc ở trong căn cứ bí mật kia, nếu như dám nghe lén chuyện của người khác, chỉ có thể chuẩn bị sẵn hai phương án, hoặc tìm cách thần phục hay giết chết đối phương, hoặc bị đối phương giết.
"Anh là giáo sư của học viện Beauxbatons, Tom.
Chẳng lẽ anh không biết ý nghĩa, trách nhiệm của địa vị giáo sư sao?" Harry gần như muốn hét toáng lên, "Sao anh có thể dùng những pháp thuật có tính sát thương đó với học trò của mình? Chẳng lẽ chỉ bởi vì anh nghi ngờ cô ta sẽ làm chuyện gì không tốt với anh? Giáo sư Dumbledore cũng nghi ngờ anh sẽ trở thành một Chúa Tể Hắc Ám mới, nhưng lúc anh ở Hogwarts, thầy ấy có làm như vậy với anh không? Thầy ấy có từng dùng bùa Lú với anh chưa? Thậm chí, những thứ anh muốn, thầy ấy cũng giao cho anh, kể cả những ghi chép về Trường Sinh Linh Giá, chỉ là thầy ấy ở trong phạm vi mình có thể mà muốn nhắc nhở anh chớ làm chuyện nguy hiểm mà thôi."
"Ta không phải Dumbledore!" Tom nhíu mày, không rõ Harry muốn biểu đạt gì khi nói những lời này, "Harry, ta không phải Dumbledore, ông ta làm như vậy không có nghĩa ta cũng phải làm như vậy.
Ta tuyệt đối không chấp nhận có người dò xét bí mật của ta.
Về chuyện ta là giáo sư Beauxbatons, ta đương nhiên biết trách nhiệm của mình, cho nên ta mới không lập tức giết chết con nhóc này."
"Giết..." Harry rõ ràng sửng sốt, sau đó thần sắc biến đổi: "Trong ba năm qua, anh đã từng giết người!"
Tom nhìn vẻ mặt sa sầm của Harry, thầm cười khổ.
Thật không ngờ, chỉ vì một câu nói của hắn, Harry có thể đoán ra được.
Nên trách Harry hiểu hắn quá rõ sao?
Chần chừ hồi lâu, cuối cùng Tom gật đầu thừa nhận.
Bởi vì hắn biết, hắn không thể gạt được Harry, mà nếu như hắn cố tình lừa gạt nói, đến khi Harry phát hiện ra chân tướng, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn.
"Đúng, ta từng giết người." Tom nhỏ giọng nói: "Giết những kẻ đáng chết."
"Trên đời này, không có người nào là đáng chết." Harry đột nhiên cười trào phúng.
Nó không nhìn Tom nữa mà xoay người giải trừ bùa chú Hóa đá trên người nữ sinh kia, ếm một bùa Lú đơn giản mà Bộ Pháp thuật thường dùng với Muggle khi bọn họ chẳng may phát hiện ra pháp thuật, "Tôi đưa cậu về." Harry nói.
Nữ sinh kia bối rối nhìn Tom, sau đó quay đầu nhìn Harry, gật đầu.
Đến khi bóng lưng của Harry biến mất trong hành lang đầy bóng cây, nó không một lần quay đầu lại.
Tom đứng ở ngưỡng cửa nhìn Harry quyết tuyệt rời đi, cuối cùng chỉ nhếch