Sau bữa tiệc tối náo nhiệt, Harry và Tom đang ngồi trên bàn giáo sư trao đổi ánh mắt, sau đó cùng đứng dậy, rời khỏi Đại Sảnh đường hoa lệ của Beauxbatons, đi ra sân trường.
Tất cả người trong Đại Sảnh đường đều đang sôi nổi bàn tán chuyện ghi danh thi đấu Tam Pháp thuật, bởi vậy sân trường bên ngoài Đại Sảnh đường trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Tom và Harry sóng vai đứng trước một hồ nước nhỏ, miệng hai người đều mấp máy mấy lần nhưng sau ba năm chia xa lại đều không biết nói gì cho phải.
Hồi lâu, Tom mới đưa tay xoa xoa đỉnh đầu đã ngang mắt mình của Harry, cười nói: "Ba năm không gặp, em cao lớn lên không ít."
Harry đẩy tay Tom ra, như căm tức mà nhíu mày, đôi môi mở to nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, đổi chủ đề, "Sao anh lại ở đây?"
"Douglas giới thiệu.
Lúc nghiên cứu kết thúc, lão đề cử ta tới Beauxbatons làm giáo sư Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám." Tom cười nhẹ, ngồi xuống phiến đá màu trắng ngà lạnh như băng bên bờ hồ, đưa tay ra dấu Harry cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Harry chần chừ một chút, rồi cũng ngồi xuống, đá chân nói: "Như vậy có đương kim Quán quân Tam Pháp thuật chỉ bảo, tuyển thủ của Beauxbatons lần này hẳn sẽ trở thành Quán quân ha?"
"Em đang cười nhạo ta đó hả?" Tom bình thản mà cười, ba năm nghiên cứu và luyện tập ở căn cứ dưới mặt đất không thấy ánh mặt trời khiến hắn càng thêm trưởng thành, trầm ổn hơn thời học sinh.
Hắn vươn tay ôm lấy bờ vai đã mang lại cảm giác hoàn toàn khác ba năm trước, nhỏ giọng nói: "Năm đó ta có thể trở thành Quán quân, không phải đều nhờ em chỉ điểm sao? Sao, em có muốn thắng lần này không? Sau khi tốt nghiệp muốn làm gì?"
Harry lắc đầu, trước thái độ mỗi lúc thêm tự nhiên của Tom, cuối cùng nó tựa đầu lên vai Tom.
Tom cúi đầu nhìn mái tóc đen rối bù, không nhịn được mà nở một nụ cười chân chính.
Cho dù chia xa ba năm, hắn cũng chỉ cần ba phút để bắt lấy nó.
Harry là của hắn, mãi mãi là của hắn.
Không có gì có thể mang Harry của hắn rời xa hắn, thậm chí là cái chết.
Tom nhớ tới thứ đã học được từ nghiên cứu của Douglas, cánh tay ôm Harry càng siết chặt, "Harry, sau khi tốt nghiệp em muốn làm gì?"
"Em không biết." Harry thở dài, "Trước kia em muốn trở thành Thần Sáng, nhưng bây giờ đã không còn suy nghĩ này nữa rồi." Nói ra, đời trước của nó, từ mười một tuổi đến Hogwarts đều dính liền với Voldemort, thật không ngờ bây giờ cũng như thế.
Harry cười ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Có lẽ là vào Bộ Pháp thuật? Ai biết được..."
"Vào Bộ Pháp thuật?" Tom nhíu mày, "Ta tưởng em muốn ở lại Hogwarts, ta thấy em rất thích nơi đó."
"Hogwarts là nhà của em." Harry bình tĩnh nói, sau đó bổ sung một câu khiến Tom cảm động: "Cũng là nhà của anh."
Toàn thân Tom cứng ngắc, từ trước đến nay hắn chưa từng nghĩ mình có nhà.
Cô nhi viện ở London không phải nhà của hắn, trang viên Riddle không phải, căn cứu bí mật kia không phải, mà Beauxbatons thì càng không có khả năng.
Nhưng, đúng như Harry nói.
Hogwarts là nơi duy nhất cho hắn cảm giác của một gia đình, nếu như không có Trường-Sinh-Linh-Giá-Dumbledore kia.
Nghĩ đến Trường Sinh Linh Giá, Tom buông lỏng thân thể, vẫn là câu nói kia: Dumbledore không làm được, không có nghĩa là hắn cũng không làm được.
Lần gặp mặt sau ba năm chia xa này, hai người cũng không nói chuyện gì quá to tát, Tom thậm chí không hỏi ba năm qua Harry sống thế nào.
Bởi vì ngay sau khi hắn rời căn cứ bí mật, một vài học trò ở Hogwarts đã đem toàn bộ tin tức của Harry gửi cho hắn.
Đưa Harry về nơi đoàn Hogwarts nghỉ ngơi, Tom lúc này mới quay đầu nhìn Dumbledore vẫn luôn đợi hắn từ đầu đến giờ.
"Chúc mừng, hiệu trưởng Dumbledore."
Dumbledore dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhưng không khiến người ta phản cảm nhìn hắn, đợi cho đến khi hai người đã rời đến chỗ cách nơi nghỉ ngơi của đoàn Hogwarts một khoảng, ông mới mở miệng: "Ba năm này anh mạnh mẽ hơn nhiều, Tom."
"Chỉ là hiểu biết sâu hơn về pháp thuật mà thôi." Tom bình tĩnh nói, trên mặt ngoại trừ vẻ bình thản, điềm tĩnh đã không còn sự ngông cuồng và đắc ý không sao che giấu được thời học sinh, "Giáo sư Dumbledore, tôi nghe nói Bộ Pháp thuật đã mời ông tham gia tranh cử Bộ trưởng, sao ông lại từ chối?"
"Anh luôn có cách để biết được tin tức mà rất nhiều người không biết, Tom." Dumbledore cười nhẹ, "Vậy anh tìm ta chắc chắn không phải vì Harry, có chuyện gì không?"
"Tôi muốn biết các tư liệu chuyên sâu về Trường Sinh Linh Giá." Tom xoay người nhìn Dumbledore, trắng trợn nói ra yêu cầu của mình.
Nụ cười trên mặt Dumbledore lập tức biến mất.
"Anh vẫn còn muốn chế tác Trường Sinh Linh Giá?"
"Chỉ là nghiên cứu mà thôi." Tom lười biếng cười, giọng nói có chút giễu cợt: "Chẳng lẽ ông cho rằng đã có vết xe đổ của ông, tôi vẫn còn cố tình đi theo? Sức mạnh cường đại và bất tử, là điều tôi muốn, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không chế tạo ra một kẻ địch giống mình đâu."
Dumbledore trầm mặc, mà Tom thì căng thẳng chờ đợi.
Đây mới chính là mục đích hắn tự mình đưa Harry về nghỉ ngơi.
Mặc dù Grindelwald rất hiểu về Trường Sinh Linh Giá, nhưng dù ông ấy hiểu biết cỡ nào cũng không thể hiểu bằng Dumbledore – người đã chính thức thành công tạo ra một Trường Sinh Linh Giá.
Nếu như hắn muốn tiếp tục nghiên cứu trên nền tảng của Dumbledore, làm hoàn thiện thêm Trường Sinh Linh Giá thì nhất định phải lấy được