*Lưu ý: Chữ in nghiêng = Xà ngữ
"Nếu như có thể, ta thật sự muốn giam giữ em bên mình, Harry." Tom nhỏ giọng cười, nằm xuống bãi cỏ.
Cả đêm không nghỉ ngơi, vừa rồi là hắn cố sức giữ vững tinh thần để nói chuyện với Harry, giờ coi như đã giải quyết được, hắn mệt mỏi đến mức chỉ cần nhắm mắt là có thể ngủ.
"Ta đã từng không biết bao nhiêu lần khao khát em tán thành quan điểm của ta, như vậy giữa chúng ta sẽ không còn sự bất đồng nữa, cũng sẽ không nảy sinh những mâu thuẫn như thế này..." Lời của Tom vì tiếng cười của Harry mà ngưng lại, hắn ngước đầu nhìn Harry đang ngồi cười, cũng cười theo.
"Quá ngây thơ, đúng không?"
"Ngây thơ đến không giống anh bình thường, Tom." Harry cười, cũng nằm xuống bên cạnh Tom, "Nếu em thành người như vậy thì có khác gì đám người Mulciber đâu? Lúc đó anh sẽ còn thích em nữa không?"
"Chính vì em rất phiền phức cho nên ta mới thích em." Giọng nói của Tom càng lúc càng nhỏ, "Harry, giúp ta nghiên cứu Trường Sinh Linh Giá, được không?"
"Em đồng ý..." Harry nhỏ giọng nói, cũng nhắm mắt lại, nó cũng một đêm không ngủ như Tom vậy, "Cho đến khi anh không còn muốn bất tử nữa..."
Đến khi Tom bị một loạt tiếng bước chân gấp gáp đánh thức thì đã là trưa hôm sau.
Hắn xoa nhẹ đôi mắt còn đang cay xè, ngồi dậy nhìn Harry vẫn đang ngủ say.
"Giáo sư Riddle!" Một nữ sinh đứng cách bọn hắn chừng ba, bốn thước Anh nhỏ giọng gọi Tom, "Em muốn hỏi thầy một chút về vấn đề bùa chú không tiếng động."
Tom quay đầu nhìn nữ sinh kia, phát hiện chính là nữ sinh đã xuất hiện trước cửa phòng hắn tối hôm trước.
Hắn hơi nhíu mày, sau đó lập tức dùng nụ cười ôn hòa che giấu: "Trò có thể tới tìm ta tại văn phòng."
"Vâng." Nữ sinh kia thất vọng chào, sau đó chạy biến khỏi tầm mắt Tom.
Tom thở dài một hơi quay đầu lại, phát hiện Harry như cười như không nhìn mình.
"Sao thế?" Hắn cảnh giác.
Harry chỉ cười, xoa bụng đứng lên.
"Em đói rồi."
Tựa như trước đây, Harry có thể dễ dàng đổi chủ đề giữa hai người sang chuyện ăn uống.
Tom bất đắc dĩ nghĩ, cũng đứng lên, dùng bùa chú vệ sinh đơn giản phủi sạch cỏ vụn và bùn đất dính trên hai người, "Đi thôi, Đại Sảnh đường lúc này không chừng đã có bữa trưa rồi."
"Ừ." Harry nhẹ đặt tay vào lòng bàn tay Tom, theo hắn đi vào tòa lâu đài Beauxbatons, thầm nói trong lòng, nó sẽ không nói cho Tom biết, lúc nó tỉnh lại thấy Tom vì không muốn mình bị tỉnh giấc mà cố ý nói nhỏ, trong lòng nó lúc đó vô cùng cảm động, cũng càng thêm kiên định: Tom trước mặt nó tuyệt đối sẽ không trở thành Voldemort trong ký ức của nó.
Trường Sinh Linh Giá, nó sẽ nghiêm túc nghiên cứu, bởi vì chuyện này đại diện cho sự tin tưởng của Tom dành cho nó.
Nhưng, trừ phi Tom không còn ham muốn bất tử nữa nó mới đưa toàn bộ thành quả nghiên cứu cho Tom.
Bởi vì chỉ đến lúc đó, Tom mới không vì xúc động nhất thời mà lờ đi những ảnh hưởng tiêu cực của Trường Sinh Linh Giá.
Sau bữa trưa, Tom bị gọi đi họp, mà Harry thì về gian phòng của nó và Alphard, nghiên cứu những ghi chép Dumbledore đưa cho nó.
Nếu nó đã đồng ý với Tom nghiên cứu thứ này, thì dù nó có căm ghét Trường Sinh Linh Giá đến đâu, căm hận quá trình tạo Trường Sinh Linh Giá thế nào, nó cũng nhất định phải nghiên cứu thật tốt.
Lúc bữa tiệc Halloween sắp bắt đầu, Alphard mới đẩy cửa phòng, kéo Harry ra ngoài.
"Được rồi, cho dù Quán quân Hogwarts chắc chắn là bồ, thì ít nhất bồ cũng phải tỏ vẻ hồi hộp, căng thẳng một chút, để đám người như mình còn có thể nói đùa trêu chọc mấy câu chứ!" Alphard vừa nói đùa vừa kéo theo Harry đi, đến khi đến một khoảng cách đủ xa với những người khác, mới thấp giọng hỏi: "Bồ và anh Riddle..."
Nhìn nụ cười mờ ám trên mặt Alphard, Harry trừng mắt.
"Mình không ngờ gia tộc Black lại có một người tò mò như vậy đấy." Có lẽ chú Sirius cũng được xem là một trong số đó? Harry dứt khỏi nỗi hoài niệm, đi vào Đại Sảnh đường Beauxbatons đang vô cùng náo nhiệt, ngồi xuống dãy ghế dành cho học viện Hogwarts, ngẩng đầu nhìn Chiếc Cốc Lửa đang cháy rực trước bàn giáo sư.
"Bồ nói xem Quán quân Durmstrang có thể là ai?" Harry thấp giọng hỏi, Alphard bên cạnh lập tức lôi ra một xấp giấy da dê, "Phân tích về các tuyển thủ! Mình đã đi thu thập lúc bồ và anh Riddle nói chuyện đó."
"Các người..." Harry nhìn ghi chép về các tuyển thủ kín chừng hơn mười tờ giấy, từ bỏ xem, "Đây chỉ là một cuộc tranh tài thôi mà, đến mức này sao?"
"Cuộc so tài này liên quan đến danh dự của Hogwarts đó, Harry." Alphard nghiêm giọng nói: "Không phải chỉ là trò chơi đâu."
Harry im lặng, rất lâu mới ngẩng đầu nhận lấy tư liệu trong tay Alphard, "Mình sẽ nghiêm túc nghiên cứu là được chứ gì?"
Ngồi trên bàn giáo sư, nhìn thấy Harry nhận tài liệu trong tay Alphard, Tom lúc này mới thở ra một hơi, nghiêm túc nhỏ giọng trò chuyện với Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Anh Quốc, thông qua cuộc thi Tam Pháp Thuật lần này mà trải bằng con đường chính trị của hắn.
Nếu như không thể trở thành Chúa tể ngầm thống trị toàn bộ thế giới, vậy thì hắn sẽ lợi dụng quyền lực để thay đổi toàn bộ thế giới! Dù thế nào, một ngày nào đó hắn sẽ biến toàn bộ thế giới này thành như hắn muốn.
Sau bữa tiệc thịnh soạn, tất cả mọi người đều như nín thở chờ đợi sự biến đổi của Chiếc Cốc Lửa.
Rất nhanh sau đó, Quán quân đầu tiên đã được định ra, Miller Easter trường Durmstrang, tiếp đến Hogwarts Harry Potter, cuối cùng mới là Quán quân của chủ nhà Beauxbatons, Eliza Emma.
Khi cô gái tên Eliza Emma đứng dậy, đi tới chỗ Harry và Miller Easter, Harry không nén nổi mà thở dài – cô gái kia chính là người đã nghe lén nó và Tom nói chuyện, trưa hôm sau còn đi tìm Tom nói muốn trao đổi về bài học.
Nhớ ra mình là người đã ếm bùa Lú lên cô gái, Harry không khỏi chột dạ.
Eliza cởi mở cười với Harry, "Chúng ta lại gặp nhau."
"Chào bạn." Harry cười xấu hổ, trừng mắt nhìn Tom đang đứng một phía nhìn nó cười trêu tức.
Thấy Harry lúng túng như vậy, Tom cảm thấy rất buồn cười.
Hắn mới đến Beauxbatons hơn hai tháng, chưa hiểu biết nhiều về học trò nơi này.
Nhưng muốn nhìn ra học trò nào xuất sắc không phải là khó.
Để chuẩn bị cho cuộc thi Tam Pháp Thuật, học viện Beauxbatons còn mở ra một cuộc thi để kiểm tra tư chất của các tuyển thủ.
Tư liệu mà Alphard đưa cho Harry chính là do Tom đã thu thập từ trước khi bọn họ đến.
Trừ bỏ tuyển thủ Hogwarts, tuyển thủ từ hai học viện còn lại đều được ghi chép đầy đủ.
Eliza Emma đúng là một tuyển thủ có thực lực không tệ, nhưng so với Harry thì không thể sánh bằng.
Cả Miller Easter kia cũng vậy.
Đây không phải sự tự tin mù quáng của Tom với Harry, mà là hắn dựa trên sự thấu hiểu về trình độ pháp thuật của Harry mà nói.
So sánh về pháp thuật, có lẽ Harry không mạnh hơn những người khác bao nhiêu, nhưng về mặt phối hợp bùa chú, nó có những ưu thế mà chính hắn cũng không sánh được.
Nếu như không phải Harry có nhược điểm, tỷ như quá nhân từ với kẻ địch, Tom không dám khẳng định khi đấu tay đôi có thể thắng được nó.
Huống chi, thi đấu Tam Pháp Thuật từ trước đến nay không hề thi đấu tay đôi, mà đây chính là sở trường của Harry.
Nghĩ đến Harry có thể có được vinh dự trong giới Pháp thuật, nụ cười trên mặt Tom càng thêm ôn hòa.
Chỉ có hắn rõ nhất, kể từ sau khi giành được Quán quân Tam Pháp Thuật, ưu thế giành cho hắn tăng lên không ít.
Nếu như không phải có lời nhắc nhở của Harry, e là Tom vẫn tưởng rằng nguyên nhân là vì hắn là người thừa kế của Slytherin.
Thật ra, cho dù là bản thân Slytherin, ngoài pháp lực cường đại, phần lớn không phải còn có cả danh tiếng nổi trội sao?
Nghe Bộ Pháp Thuật cùng Hiệu trưởng của ba học viện đại diện nói về thể lệ cuộc thi, Tom chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Bài thi đấu thứ nhất vẫn là kiểm tra lòng dũng cảm cùng năng lực phản ứng của các Quán quân, chỉ có điều so với bốn năm trước, để tránh gian lận, bài thi đấu sẽ diễn ra trên quy mô rộng hơn.
Dù sao, nếu vẫn theo tiền lệ, cuộc thi đấu này cũng không mang tính khiêu chiến gì cả.
"Cảm giác thế nào?" Chờ tất cả mọi người rời đi, Tom mới cùng Harry nhàn nhã đi dạo trên con đường nhỏ hai bên đầy hoa tươi trong lâu đài Beauxbatons, "Có tự tin không?"
"Nghĩ một chút thì, mặc dù bài thi thứ nhất này là để kiểm tra lòng dũng cảm, nhưng phong cách của Beauxbatons và Hogwarts khác nhau, cho nên..." Harry liếc mắt nhìn tòa lâu đài đầy nữ tính của Beauxbatons, nhỏ giọng nói: "Lần này có lẽ sẽ thiên về kỹ thuật nhiều hơn."
"Thiên về kỹ thuật?" Tom bật cười, "Đáng tiếc Ông Kẹ quá đơn giản, một học trò năm thứ ba đã có thể đối phó được."
"Quan trọng nhất là đối phó với Ông Kẹ sẽ khó gây ấn tượng sâu sắc." Nhớ lại năm đó Tom vì bài thi đấu không được đặc sắc mà bị trừ điểm, Harry bật cười trêu chọc, mà Tom thì vẻ mặt tái nhợt.
"Đừng nhắc lại chuyện đó!" Tom nghiến răng, "Em nên suy nghĩ xem nên làm như thế nào.
Ta có lẽ vì để tránh hiềm nghi – dù sao ta cũng là một giáo sư xuất thân từ Hogwarts, nói không chừng sẽ không được thông báo về nội dung bài thi trước đâu.
Nhưng mà phải biết rằng, gian lận là truyền thống của thi đấu Tam Pháp Thuật rồi.
Còn về Dumbledore, ta nghĩ em cũng đừng trông cậy gì vào ông ta."
"Em