"Cảm thấy thế nào?" Tom ngồi bên giường bệnh của Harry, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Harry đang nằm sấp trên giường, ngón tay lướt trên ga giường, "Đúng rồi, cuối cùng em được bốn mươi lăm điểm, xếp thứ hai, đứng đầu là Eliza, chỉ hơn em đúng một điểm."
"Em nghe rồi." Harry ai oán vò gối đầu kê bên dưới hông, "Lý do trừ điểm là vì em bị ngã sau khi lấy được viên đá đúng không?" Cảm thấy cơn đau dưới mông, Harry càng thêm buồn bực.
Mặc dù cuối cùng nó kịp phản ứng, tự ếm cho mình một bùa Trôi nổi, nhưng dù sao cũng ngã từ hơn một trăm thước Anh xuống...
"Em nhớ bà Pomfrey..." Harry lầm bầm, sau đó ngẩng đầu nhìn Tom, "Bao giờ em có thể ra khỏi đây?"
Tom nhìn khuôn mặt tỏ ra đáng thương của Harry, cười rộ lên, "Chỉ cần em không sợ đau, giờ em muốn đi cũng không ai nói gì." Thấy Harry nghe mình nói vậy xong liền muốn ngồi dậy, Tom lập tức đè nó xuống, "Em muốn ra khỏi đây đến thế hả? Với tình trạng hiện tại của em, nếu ra khỏi đây, nói không chừng người khác sẽ nói em bị..."
Bị gì Tom không nói ra hết, nhưng Harry nghe đến đây mặt đã đỏ lên, nó hiểu Tom muốn nói gì.
Từ cổ họng phát ra tiếng cười nhỏ, Tom cũng nằm sấp xuống giường bệnh của Harry, nhỏ giọng nói: "Đừng nôn nóng, thời gian này cùng lắm cũng chỉ triệu tập các Quán quân, thông báo bài thi tiếp theo sẽ để kiểm tra trí tuệ và manh mối thì nằm trong viên đá quý vừa giành được trong bài thi thứ nhất mà thôi."
"Em không quen nằm thế này..." Harry cằn nhằn, sau đó vươn tay với lấy viên đá quý đặt ở đầu giường, ngắm nghía nghiên cứu, "Viên đá này nhìn như không thể mở ra."
"Chẳng lẽ em muốn dùng cách như mở quả trứng rồng lần trước?" Tom đưa tay xoa đầu Harry, sau đó nằm rạp xuống bên cạnh nó, "Em nghĩ Bộ Pháp Thuật đều ngốc sao? Cùng một cách sao họ có thể dùng hai lần? Hơn nữa ở Beauxbatons không có người cá như ở Hồ Đen đâu."
Mặc dù biết Harry không ngốc nghếch suy đoán như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt buồn bực của Harry, tâm trạng Tom rất vui vẻ.
Harry chỉ lật tới lật lui nhìn viên đá mấy lần rồi ném nó sang một bên, quay đầu nhìn Tom, nở nụ cười khiến Tom chột dạ.
"Em muốn hỏi gì thì hỏi thẳng luôn đi?" Tom cười khổ, dù thế nào cũng là hắn cố ý không nói với Harry.
Nghe lời này của Tom, nụ cười trên mặt Harry càng thêm xán lạn.
"Viên Giám ngục trước khi Thần Hộ Mệnh phóng tới đã có vẻ lảo đảo sắp ngã xuống, có phải do anh ở phía dưới ếm lời nguyền không?" Nói thật Harry rất quen thuộc phản ứng này.
Tom sửng sốt, hắn vốn tưởng rằng Harry sẽ hỏi có phải hắn cố ý không nói cho nó biết về nội dung bài thi thứ nhất, muốn thấy nó bị xấu mặt không, ai ngờ Harry lúc ấy cách hắn một khoảng xa lại hỏi hắn vấn đề này.
Thậm chí đến cả những pháp sư ở ngay bên cạnh hắn cũng không phát hiện, mà Harry lại tinh tế nhận ra.
Suy nghĩ trong đầu Tom hỗn loạn, cuối cùng hắn nghiêm túc gật đầu, "Không được nói với bất kỳ ai..."
"Em biết..."
"Nếu không em sẽ bị tước quyền tiếp tục thi đấu." Tom trong lúc Harry vừa mở miệng đáp đã nói tiếp vế sau, rồi thấp giọng hỏi: "Em không hỏi ta tại sao biết ếm lời nguyền kiểu đó sao?"
"Em..." Harry có chút bất ngờ, nó vốn cho rằng Tom biết những thứ này, dù sao ký ức bị ếm trong trận bóng Quidditch đầu tiên hồi năm nhất vẫn còn nguyên trong trí óc nó.
Nhưng bây giờ Tom hỏi như vậy, chẳng lẽ thứ bùa đó...!Harry đột nhiên trừng mắt nhìn Tom.
Tom thấy Harry phản ứng như vậy, thừa nhận: "Đúng như em nghĩ, ta nghiên cứu được từ căn cứ kia." Tom nhỏ giọng nói: "Trong quá trình làm thí nghiệm, ta phát hiện, chỉ cần sự tập trung của pháp sư đạt đến một mức độ vừa đủ sẽ có thể thực hiện những pháp thuật không cần thần chú."
Pháp thuật không cần thần chú?
Harry nhắm mắt vùi đầu trong gối, nó không biết Voldemort thực hiện được những pháp thuật không cần đũa phép từ khi nào, nhưng tuyệt đối không sớm như bây giờ.
Nó cũng thật sự không biết rốt cuộc mình đang ngăn cản hay thúc đẩy Tom đi theo hướng trở thành Voldemort nữa.
Cặp mắt kia đã đỏ như máu, pháp thuật không đũa phép đã thực hiện được, ngoại trừ ngăn cản Tom giết chết cả nhà Riddle, và giúp Myrtle bình an tốt nghiệp Hogwarts chứ không trở thành con ma trong nhà vệ sinh nữ trên tầng ba của Hogwarts ra, dường như những cố gắng của nó chẳng hề thay đổi được lịch sử.
Thậm chí, Tom chưa từng từ bỏ ý định chế tạo Trường Sinh Linh Giá!
"Sao thế?" Tom nhìn Harry đột nhiên nằm úp mặt xuống gối, lúc này mới hòa hoãn vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng, chống tay nâng người hồi tưởng đoạn hội thoại vừa rồi của hai người, nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân.
"Em lại nghĩ về quá khứ của em?" Hắn khẳng định: "Nhưng ta tuyệt đối không trở thành như vậy!"
"Em sợ." Harry nằm sấp trên gối thì thào thừa nhận suy đoán của Tom, "Em biết anh đã không còn là kẻ trong ký ức của em, nhưng mỗi khi anh có những hành động giống kẻ đó, em đều không kiềm chế được mà cảm thấy sợ hãi." Harry ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh biếc không bị cặp kính che mất nhìn thẳng hắn: "Có phải em rất ngu ngốc không?"
Tom trầm mặc.
Hắn không biết trả lời Harry như thế nào, đó là con đường hắn lựa chọn, hắn thật sự không thể vì bất cứ người nào mà từ bỏ con đường ấy, từ bỏ sự kiêu ngạo của bản thân mà sống một cuộc đời bình yên.
Dù có thế nào, hắn là người thừa kế Slytherin, hắn nhất định sẽ dẫn dắt toàn bộ thế giới Pháp thuật này đạt tới vinh quang của ngàn năm trước, hắn tự tin mình sẽ làm được!
Càng tự tin hơn chính là, hắn tuyệt đối sẽ không trở nên điên cuồng như Harry nói.
Thậm chí đến khi bước chân lên vị trí đỉnh cao, hắn sao có thể hành động giống kẻ điên dù con đường đi có giống với hắn, nhưng lựa chọn lại khác xa?
Đưa tay ôm lấy bờ vai Harry, Tom vùi đầu trong hõm vai nó, thì thào: "Em nhất định phải nhớ, ta yêu em."
Đây là lần đầu tiên hắn nói ra từ yêu, nhưng không hề có cảm giác căng thẳng, càng không phải là lời ngụy biện.
Mặc dù chưa từng có một hành động lãng mạn, tựa như bữa ăn dưới ánh nến hay gì đó đại loại vậy, nhưng lúc nói ra ba từ ta yêu em, Tom cảm thấy tất cả tình cảm hắn dành cho Harry cứ thế tự nhiên mà dâng trào, đến lý trí của hắn cũng không thể ngăn nổi.
"Ta yêu em, Harry." Tom lặp lại, không biết là đang bày tỏ với Harry hay đang nói với chính mình.
Hắn chăm chú nhìn Harry, "Chỉ là..."
"Tom, cuộc họp giáo sư..."
Tiếng gọi đột ngột cắt ngang lời Tom, hắn thản nhiên đứng lên, sửa sang quần áo, sau đó mới quay đầu nhìn về phía tiếng gọi phát ra, "Giáo sư Kent, cảm ơn đã nhắc nhở." Hắn xuống giường, quay đầu nhìn Harry nói: "Em ở lại đây chờ Độc dược có hiệu quả rồi mới được đi về."
"Biết rồi."