! Chương 10 - Chỉ Có Tề Mặc!
! ----------------!
Cẩn Du tối qua đã uống rất say, Tề Mặc tuy mang danh nghĩ là người muốn cậu cùng đi uống rượu nhưng bản thân lại tỉnh như ruồi ngồi bên cạnh nhìn cậu uống hết ly này đến ly khác, hắn nhiều lần giật lấy chai rượu nhưng lại bất thành, Cẩn Du bình thường đã cộc cằn, bây giờ có thêm rượu thì chẳng khác gì có được nguyên liệu giúp cậu cường hoá tính nết, thành ra đã nhiều lần doạ đấm vỡ đầu của Tề Mặc nhưng hắn cơ bản là không chấp kẻ say rượu, đợi đến khi cậu tỉnh rồi giáo huấn cũng không muộn.
Thấy Cẩn Du đã say quá độ, vả lại cũng đã gần đến giờ quán bar đóng cửa, bên trong cũng chẳng còn lại bao nhiêu khách, Tề Mặc sau khi tính tiền xong liền dìu cậu ra xe, ngặt nỗi lại không biết nhà cậu ở đâu, bây giờ gọi cho Hân Nghiên thì lại có chút làm phiền giấc ngủ cô bé nên hắn mới quyết định đưa cậu về nhà mình, khiến đêm nay lại là một đêm khó ngủ với Tề Mặc.
Vừa về đến nhà, hắn đã trông thấy Tống Dao sốt sắn đợi ở ngoài cổng, nhìn thấy Tề Mặc anh liền vội đứng dậy đi đến.
- Nè, anh đi đâu sao không bảo tôi cùng đi.
Dứt lời, ánh mắt liền dán lên người Cẩn Du tỏ vẻ dò xét: - Mà đây là ai vậy?
Tống Dao nhanh nhảo đi đến bên cạnh đỡ lấy tay của Cẩn Du đưa vào bên trong, lúc này nhìn bộ dạng của cậu vô cùng khó coi, người nồng thì nặc mùi rượu, Tề Mặc sau khi để cậu nằm xuống giường của mình liền quay sang Tống Dao thở dài, hắn ra hiệu cho anh ra ngoài nói chuyện.
- Giờ này khuya rồi, cậu còn đến đây làm gì?
Tề Mặc vừa nói, vừa mở tủ lạnh rót cho mình một ly nước.
- Kể từ khi anh dọn ra ở riêng, Tề Phu Nhân đã dặn dò tôi rất kỹ, người bảo phải trông nom anh, không để cho anh mất một miếng thịt nào, tôi còn có thể không quan tâm sao?
Hắn vừa uống xong hết cốc nước, liền xoay quá liếc xéo Tống Dao.
- Tôi không phải trẻ con mà cần người trông nom, cứ dốc sức cho việc ở công ty, còn về phần chuyện này, không có cậu tôi sẽ không chết đói đâu, giờ này trễ rồi, không không mau đi về nhà ngủ.
Tống Dao vẫn giữ nguyên ánh mắt khó hiểu nhìn Cẩn Du, chốc chốc lại ngó vào phòng ngủ, người như Tề Mặc bình thường đã vô cùng khó tính, khô khan hôm nay còn dẫn người lạ về nhà, ngoại trừ những mối quan hệ của đối tác, tuy cũng có một số bạn xã giao, nhưng còn người nằm bên trong phòng kia, từ trên xuống dưới chẳng có gì đặc biệt, Tống Dao nghĩ ngợi một lát nhất thời không kềm chế được tò mò mà cất lời.
- Này, người trong kia là ai vậy?
Tề Mặc thản nhiên ngồi xuống Sofa nhàn nhạt đáp:
- Bạn của tôi.
Bạn? Tề Mặc có một người bạn như thế khi nào vậy? - Tống Dao thắc mắc thầm nghĩ nhưng vì không muốn làm phiền hắn nghỉ ngơi, dù sao hắn cũng đã về nhà, thiết nghĩ anh cũng nên rời khỏi, nhưng khi vừa bước ra cửa, Tống Dao liền nhớ ra một chuyện, anh vội nói:
- Tề Mặc, dù sao anh cũng phải đưa người kia về nhà, hay là để tôi giúp anh có được không?
Tề Mặc đang cởi áo khoác, nghe anh nói liền đáp:
- Không cần đâu, hôm nay cậu ta sẽ ngủ lại đây.
Ngủ lại?
Tống Dao vừa nghe xong liền cảm thấy lùng bùng lỗ tai, rõ ràng là không nghe nhầm nhưng vẫn trưng ra cái bộ mặt ngáo ngơ nhìn hắn.
- Ểh, ngủ lại?
Thấy Tề Mặc bổng nhiên nhìn chằm chằm vào mình, Tống Dao liền giật mình nói lắp.
- À Kh! không không có gì, tôi về đây!!!
Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi không để lại dấu vết, còn Tề Mặc lúc này mới thở phào.
Trong trí nhớ của Tống Dao, Tề Mặc không phải là một người dễ tính như vậy, có một lần anh vô tình uống say liền muốn ngủ lại nhà của hắn, nhưng trái ngược lại với biểu hiện của bây giờ thì Tề Mặc khi đó lại nhiệt tình phản đối dù cho có anh có ngủ ở sofa với lý do rằng Tống