! Chương 11 - Thoát Y Bất Đắc Dĩ!
! ----------------!
Đây là lần thứ hai Cẩn Du ngủ lại nhà của Tề Mặc, nhưng khác với lần trước, hôm nay không phải nghe lời càu nhàu của hắn nữa.
Hắn thì lúc nào cũng vậy, dù cho có ngủ trễ đến đâu thì hôm sau vẫn thức dậy rất đúng giờ, dường như chiếc đồng hồ sinh học của hắn không cho phép bản thân mình bị trễ một giây phút nào cả.
Tề Mặc sau khi thay đồ xong liền nhìn Cẩn Du khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ tiến vào nhà bếp làm công việc quen thuộc của hắn mỗi ngày đó chính là pha cafe, cũng khác với lần trước, Cẩn Du lần này đã thức dậy ngay khi Tề Mặc vừa rời khỏi giường, nhưng cậu vẫn còn đau đầu một chút nên đành nhắm hờ mắt lắng nghe âm thanh của bình minh qua ban công đã được hé mở.
Lát sau cậu mới chậm rãi ngồi dậy, dụi dụi mắt rồi bước vào nhà tắm, bên trong yên ắng được vài giây thì bổng nhiên phát ra âm thanh cực độ của Cẩn Du.
- TỀ MẶC!!!
Tề Mặc tuy nghe thấy tiếng hét thất thanh của Cẩn Du nhưng hắn vẫn giữ phong thái vô cùng bình tĩnh, ngồi vắt chéo chân nhâm nhi tách cafe vừa pha.
- Hửm? Dậy rồi à?
Cẩn Du nhìn hắn th ở dốc rồi chỉ vào bộ đồ mình đang mặc trên người.
- Thứ gì đây? Anh đã làm gì tôi?
Chỉ vừa mới sáng sớm Tề Mặc không ngờ rằng mình lại bị người khác chất vấn, đặc biệt với cái thái độ đang muốn giết người kia quả thật thật là rất khó chịu, nhưng nhìn Cẩn Du có vẻ lúng túng trong bộ đồ ngủ kia lại khiến hắn cảm thấy buồn cười.
- Tôi chỉ c ởi đồ cậu ra, lau người bằng nước ấm, rồi dùng đồ của tôi cẩn thận mặc lại cho cậu thôi chứ hoàn toàn không thấy gì cả.
Cẩn Du cảm giác như bị hắn chọc tức, liền nghiến răng nghiến lợi nhìn Tề Mặc nhưng ngẫm nghĩ lại một chút liền nhận ra, bản thân được hắn cho ngủ lại hai lần, lại còn giúp thay đồ, lau người, những điều mà Lý Cường chưa một lần làm cho cậu huống chi Tề Mặc là một người chỉ quen được vài ngày.
Dù vậy nhưng Cẩn Du cũng không thể không hết bực tức, thấy ly cafe để trên bàn, ngay lập tức tiến đến một hơi uống cạn.
- Tề Mặc! A.
.
anh thấy hết rồi sao!?
Cẩn Du vừa nói, vừa thất thần ngồi xuống ghế, thanh âm nhỏ dần khiến hắn nhìn cũng có chút tội nghiệp, nhưng vì hôm qua Cẩn Du luôn miệng nhắc tên của Lý Cường nên cơ bản là khiến Tề Mặc không vui, nhớ đến hắn lại muốn chọc quê cậu thêm một chút.
- Tôi cũng là nam nhân, hôm qua tôi cũng đã nhìn kỹ lắm rồi, cậu có gì mà tôi không có?
Nghe đến đây khoé môi của Cẩn Du liền giật giật, cậu xiết chặt nắm đấm mà đứng phắt dậy tiến đến bấu lấy cổ áo của Tề Mặc.
- THẾ MÀ ANH CÒN BẢO KHÔNG THẤY GÌ SAO!!?
Sao câu nói của Cẩn Du, không gian bổng chốc im lặng, hơn ai hết cậu là người hiểu rõ bản thân mình đang gặp chuyện xấu hổ, hai gò má cũng đột nhiên ửng đỏ, nhân lúc Cẩn Du còn đang đứng gần, Tề Mặc nhân cơ hội chọc quê cậu thêm một lần nữa.
- Cẩn Du, cậu gần tôi quá tồi, hôm qua tôi không mặc qu@n lót cho cậu vì muốn cậu thoải mái, tôi cũng không lường trước được chuyện cậu đang "chào cờ" vào lúc này, cái đó của cậu vừa chạm vào tay tôi đấy.
Nghe xong, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng, đầu thì giống như đang bốc khói xộc thẳng lên trên, Cẩn Du ngay lập tức phóng thẳng vào nhà vệ sinh cố thủ bên trong.
Hơn hai mươi năm nay, người có thể nhìn thấy thân thể tr@n trụi này ngoài ba mẹ cậu khi cậu còn nhỏ thì chỉ có Lý Cường, nhưng đó là Cẩn Du cho phép và tự nguyện cho thấy, còn Tề Mặc hắn chính là cưỡng đoạt, nhân lúc người khác ngủ say liền cố ý thoát y.
Hơn mười phút trôi qua rồi vẫn không thấy mặt mũi cậu đâu, hắn liền đứng dậy đi đến trước cửa phòng tắm đã bị khoá chặt, giương tay