...Chương 21 - Tặng Hoa (2)...
...----------------...
Hôm nay Cẩn Du ở lại tiệm hoa phụ Hân Nghiên bán hàng, nhưng đã hơn nữa ngày trôi qua vẫn không thấy Tề Mặc đâu, còn cậu từng phút từng giây trôi qua vẫn ngóng trông hắn đến đây để đọc sách, cuối cùng vẫn không thấy mặt mũi hắn cho đến tận chiều tối.
Đã hơn năm giờ chiều, trong khi Hân Nghiên đang dọn hàng vào trong, Cẩn Du lại vô tình trông thấy cô cầm đoá hoa cúc đã gói cho Tề Mặc quay sang nói với mình:
- Chắc anh ấy bận chuyện gì đó nên hôm nay không đến, để em gỡ đoá hoa này ra, không khéo đến ngày mai sẽ bị héo mất.
Trông thấy Hân Nghiên toang bước vào trong quầy gói hoa, Cẩn Du liền gọi với lại:
- Công kĩ gói hoa như vậy rồi, gỡ đi cũng hơi tiếc, thôi để anh mua cho em vậy.
- Anh đâu có thích hoa, người không thích hoa, mua hoa về phòng rồi bỏ xó, thế thì lại càng tiếc hơn.
- Ai bảo anh sẽ bỏ? Nhanh lên đấy.
Tối nay còn đi công việc.
Hân Nghiên nhìn cậu bĩu môi, mặc dù vậy nhưng cô vẫn đưa hoa cho Cẩn Du mang về.
Sau khi dọn dẹp xong, Hân Nghiên thì đi thẳng về trọ của cô, còn Cẩn Du thì bảo rằng có công việc nên cậu đã bắt xe đi đâu đó nhưng thật ra là đến chung cư của Tề Mặc.
Đến nơi, Cẩn Du chần chừ đứng trước cửa một hồi lâu mới quyết định bấm chuông, bên trong vô cùng yên ắng không có động tĩnh, chờ thêm một chút cậu mới gõ cửa phòng một lần nữa thì bên trong lại vang lên tiếng bước chân đến gần.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, Tề Mặc mặt mũi bơ phờ, đầu tóc có chút rối bời trông như vừa mới ngủ thức dậy, nhìn thấy Cẩn Du hắn liền nở ra một nụ cười nhẹ rồi kéo tay nắm mở to cửa phòng.
- Xin lỗi, tôi ngủ quên nên đã để cậu đợi.
- Tôi phiền anh rồi.
- Mau vào trong đi.
Vừa bước vào bên trong, Cẩn Du có hơi bất ngờ vì chỗ làm việc lẫn phòng khách của hắn hôm nay lại rất bừa bộn, giấy viết lẫn cốc và hộp nhựa quăng tứ tung ở phòng khách, ở phòng bếp còn thấp thoáng những chén đ ĩa còn chưa rửa, nhìn biểu hiện của Cẩn Du, Tề Mặc liền gãi đầu cười trừ, hắn nói.
- Hôm nay công việc của tôi hơi nhiều nên không kịp dọn nhà, cậu thông cảm.
À mà hôm nay cậu đến đây có chuyện gì sao?
Nghe hắn cậu, cậu dời tầm mắt xuống đoá hoa đang cầm trên tay khẽ nói:
- Ờm, hôm nay anh bận không đến Hoa Sách, Hân Nghiên đã chờ anh cả ngày, hoa này là con bé gửi tặng cho anh.
Hôm nay có việc đi ngang nên tôi ghé vào đây đưa cho anh thôi.
Tề Mặc đón lấy đoá hoa khẽ cười, hắn đáp.
- Là Hân Nghiên tặng tôi sao? Giúp tôi gửi lời cảm ơn con bé nhé, tuần sau tôi rãnh sẽ lại đến.
- Anh bận bịu công việc như thế này thì cũng không cần phải áy náy đâu...!Hmm tôi còn có việc, chắc tôi phải về rồi.
Tề Mặc ngẩng đầu nhìn cậu mỉm cười muốn nói gì đó rồi cũng chỉ ậm ừ gật đầu, nhưng khi Cẩn Du vừa ra đến cửa đã bị hắn gọi lại, khẽ nói
- Cảm ơn cậu!
- Không có gì đâu, mà nè.
Tôi thấy có nhiều ly cafe còn dở dang trong phòng lắm, đừng uống nhiều kẻo hại sức khoẻ...
Tề Mặc ngoái đầu lại nhìn, khẽ nhích người qua che đi tầm mắt của Cẩn Du, anh đáp:
- Ừm, tôi biết rồi.
Sau khi Cẩn Du rời khỏi, Tề Mặc mới quay vào trong định cắm hoa vào bình ở cạnh cửa sổ, nhưng khi vừa mở dây thắt nơ