Lướt~ lướt~ lướt~ để ăn đường~~~
Edit: Thủy Tích
"Hạo Hạo càng lớn càng đẹp trai nha." Sở Tiếu thấy Lý Tân Hạo, thích cực kỳ.
"Cảm ơn bác gái đã khen, bác gái cũng còn rất trẻ tuổi xinh đẹp mà." Lý Tân Hạo mỉm cười, là một đứa trẻ ngoan.
Sở Tiếu thích nghe lời này: "Cứ xem đây là nhà mình, sau này tới chơi nhiều chút nha." Đứa nhỏ Lý Tân Hạo này, ngay cả chồng bà cũng phải khen là một người có tài.
Lúc bọn họ mới vừa nghe tới chuyện cậu định xây trường bổ túc trong thôn, cùng giải nhất cuộc thi Olympic hè thì đã khiếp sợ ngay lập tức. Trước đây chỉ thấy đứa nhỏ này rất đáng yêu, lại không ngờ rằng đó là một thiên tài, tuổi còn nhỏ mà đã biết dạy thêm kiếm tiền, sau khi lớn lên chắc chắn là một người tài giỏi.
Hàn Thiên Hào còn nói giỡn rằng, chờ Lý Tân Hạo tốt nghiệp rồi sẽ mời cậu tới Hàn thị giúp đỡ Hàn Đông Lỗi.
"Dạ vâng, con biết rồi."
Cơm tối chỉ có bốn người Sở Tiếu, Lý Tân Long, Hàn Vân Phỉ cùng Lý Tân Hạo mà thôi. Hàn Thiên Hào đã đi xã giao, còn Hàn Đông Lỗi mới vừa về nước đã bị đám hồ bằng cẩu hữu kéo đi chơi rồi. Cho nên Lý Tân Hạo ăn bữa cơm này rất thoải mái.
Đây là lần thứ hai Lý Tân Hạo đến nhà họ Hàn, lần đầu tiên tới là vào năm cậu bốn tuổi.
Tuy là khách, nhưng không cần chuẩn bị phòng cho khách, bởi vì Lý Tân Hạo ngủ cùng phòng với Lý Tân Long.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, thì đã sắp tới giờ cơm trưa rồi. Lý Tân Hạo có thói quen ngủ nướng, cho nên Lý Tân Long cũng không gọi cậu. Sau khi đánh răng rửa mặt xong, cậu ra khỏi phòng tìm Lý Tân Long. Lúc đi ngang qua phòng đọc sách, cậu nhìn thấy Lý Tân Long cùng Hàn Vân Phỉ đang làm bài tập trong đó. Thiếu chút nữa cậu đã quên năm nay anh trai mình đã học lớp mười hai rồi, rất là bận rộn.
"Tiểu Hạo Hạo đang nhìn trộm cái gì đó hả?" Đột nhiên có người ôm lấy cổ Lý Tân Hạo từ phía sau, giọng nói của Hàn Đông Lỗi cũng đẹp đẽ như con người của hắn vậy.
Toàn thân nổi lên một tầng da gà. Lý Tân Hạo vội đẩy Hàn Đông Lỗi ra, nhíu mày lại: "Nóng, đừng tới gần như vậy."
Hàn Đông Lỗi nhướng mày, nóng? Đứa nhỏ này đang trừng mắt nói dối.
Tiếng động trước cửa đã thu hút sự chú ý của Lý Tân Long và Hàn Vân Phỉ.
"Hạo Hạo," Lý Tân Long ngoắc ngoắc cậu, "Anh Đông Lỗi dậy rồi hả?"
"Ừ, hôm qua uống rượu nhiều quá, bây giờ vẫn còn đau đầu, anh đi lấy đồ ăn đây." Hàn Đông Lỗi xoa xoa mặt, say rượu rất hại sức khỏe.
Lý Tân Hạo đi tới bên cạnh họ, nhìn một đống tài liệu học tập ở trên bàn, quả nhiên là lớp mười hai rất đau trứng, mà không có trứng cũng đau.
"Ngữ pháp câu này có vấn đề." Hàn Vân Phỉ đang làm bài tập tiếng Anh, Lý Tân Hạo chỉ về phía đề bài của cô rồi nói.
"Chỗ nào có vấn đề?" Lý Tân Long nhoài người tới, đè lên thân thể của Hàn Vân Phỉ, khiến cho nhịp tim cô mất khống chế mà tăng nhanh lên, khuôn mặt cũng dần đỏ lên.
Lý Tân Hạo cầm bút chì lên, viết câu trả lời xuống bên cạnh đề bài.
Dầu gì đây cũng là nghề của chàng mà. Năm đó, Lý Tân Hạo học chuyên ngành Tiếng Anh cùng tiếng Nhật thương mại.
Ánh mắt của Lý Tân Long mang theo không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía em trai mình, đứa em trai