Edit: Thủy Tích
Gió đêm tháng chín thổi qua khiến lòng người thoải mái, nhất là khi ngồi ở một nơi cao như vậy nhìn xuống một nửa cảnh đêm của thành phố Hạ Giang. Nhất thiết phải khen ngợi rằng, thành phố Hạ Giang được xem là thành phố văn minh hẳn là vì cảnh đêm của nó.
Hạ Giang mặc dù được xem là một thành phố, nhưng thật ra nó là một hòn đảo. Nếu nhìn từ trên bầu trời xuống, toàn bộ thành phố Hạ Giang sẽ có hình nửa vầng trăng.
Sơ Lam Phong ngồi trên ban công, trong tay cầm quyển sách, ánh đèn trên sân thượng mang sắc thái ấm áp chiếu rọi lên khuôn mặt anh tuấn của y.
Lúc Lý Tân Hạo đẩy cửa phòng ra, vừa mới ngẩng đầu liền nhìn thấy một cảnh đẹp như vậy. Mà nghe thấy tiếng động, Sơ Lam Phong cũng ngẩng đầu lên.
Thiếu niên mười bốn tuổi, sắc mặt lộ vẻ lúng túng nhìn mình, bên hông cũng đang dùng một cái khăn tắm vây quanh, để lộ ra vòm ngực phong phanh dưới ánh đèn mờ nhạt. Sơ Lam Phong chợt thấy cổ họng hơi khát, định đứng dậy đi châm trà nhưng lại không muốn di chuyển.
"Ừm..." Lý Tân Hạo ủ rũ cúi đầu hỏi, "Có thể cho tôi mượn qυầи ɭóŧ được không?"
Phụt...
"Không cho cười."
"Không có quần mới, quần tôi mặc rồi có được không?" Sơ Lam Phong nén cười, mang theo vẻ mặt nghiêm trang mà hỏi.
Lý Tân Hạo giả vờ thản nhiên: "Được." Nhưng mà, gương mặt lại đỏ lên.
"Quá lớn thì làm sao bây giờ?" Sơ Lam Phong đưa qυầи ɭóŧ tới trước mặt Lý Tân Hạo, ánh mắt xấu xa liếc nhìn giữa hai chân cậu.
"Hừ." Tay Lý Tân Hạo vươn tới, đóng rầm cửa thêm lần nữa.
Đợi đến khi Lý Tân Hạo đã mặc qυầи ɭóŧ vào đi ra khỏi phòng tắm, Sơ Lam Phong đã nằm trên giường rồi.
"Tôi ngủ nơi này hả?" Cậu không dám nhìn Sơ Lam Phong. Làm một người đồng tính, mặc qυầи ɭóŧ của người đồng giới đã từng mặc, trong lòng cậu luôn thấy là lạ.
Sơ Lam Phong nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cậu, trong lòng vui vẻ muốn nở hoa, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra mình rất là bình tĩnh: "Đều là nam, nhóc sợ cái gì?"
Vì vậy, Lý Tân Hạo rón ra rón rén bước lên giường. Cậu định chiếm cứ một góc nho nhỏ thôi, nhưng khi mới vừa chui vào trong chăn thì đã bị một cánh tay của người đó duỗi tới ôm lấy.
"Anh muốn làm cái gì?" Lý Tân Hạo lập tức mang theo cảnh giác nhìn Sơ Lam Phong, nhưng lại phát hiện ở trong chăn người này cũng chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ thôi.
Hai người đối mặt nhau, bàn tay của Lý Tân Hạo che trước ngực Sơ Lam Phong, bàn tay của Sơ Lam Phong lại đặt ngang eo Lý Tân Hạo.
"Đi ngủ." Sơ Lam Phong cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên trán của Lý Tân Hạo, sau đó liền nhắm mắt lại.
Lý Tân Hạo... không thể bình tĩnh được, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn nằm trong ngực Sơ Lam Phong, giống như bốn năm trước, cậu cũng nằm trong ngực của người này, rõ ràng không quen thuộc nhưng vẫn ngủ rất ngon.
Lý Tân Hạo như láng máng đã biết chút gì đó, nhưng lại cho rằng không thể nào. Cậu cọ cọ trong ngực Sơ Lam Phong rồi dựa lưng vào y tìm một tư thế ngủ thoải mái hơn.
Suy nghĩ