Edit: Thủy Tích
Ngày hôm sau.
Lúc Lý Tân Hạo tỉnh dậy thì Sơ Lam Phong đã rời giường. Cậu mở điện thoại lên nhìn thời gian, vậy mà đã mười giờ mười lăm rồi. Cậu vội nhảy xuống giường, lúc đẩy cửa phòng ra liền nhìn thấy Sơ Lam Phong đang nói chuyện cùng một người đàn ông khác. Mà dường như hai người họ cũng chú ý tới tình huống bên này cho nên cùng nhau quay đầu lại.
"Cậu đi làm việc trước đi." Sơ Lam Phong đứng dậy, lặng lẽ ngăn trở tầm mắt của đối phương.
"Vâng." Người đàn ông kia tuy thấy bất ngờ, nhưng vẫn cung kính rời đi.
Đợi tới sau khi người đàn ông đã đi rồi, Sơ Lam Phong mới xoay người lại, hai tay đan chéo trước ngực nhìn Lý Tân Hạo: "Cậu đây là đang cáu kỉnh vì phải rời giường hả?"
"Anh mới cáu kỉnh rời giường ấy. Không phải do tôi không có đồ mặc sao?" Ngày hôm qua đi tắm lại không có giặt quần áo, vậy cậu mặc cái gì bây giờ?
"Quần áo hôm qua cậu thay ra đã đưa tới phòng giặt ủi rồi, quần áo mới mua đặt trên salon kìa, không thấy sao?" Vừa hỏi, Sơ Lam Phong vừa đi tới.
Ghế salon?
Lý Tân Hạo để chân trần chạy về phía ghế salon, thấy phía trên có để hai bộ quần áo.
Một bộ là áo thun trắng cùng quần dài màu xám tro, một bộ khác là áo thun màu đỏ sậm cùng quần dài màu đen, đều là Nike. Lý Tân Hạo không nói lời nào mặc quần áo vào, kích cỡ rất vừa vặn. Thật ra thì vóc người của cậu rất dễ để mua quần áo: "Sao anh chưa mua qυầи ɭóŧ cho tôi nữa?" Ngay cả bản thân cậu cũng không phát hiện khi mình nói ra câu này lại mang theo lý lẽ đương nhiên.
"Qυầи ɭóŧ của cậu nhỏ quá, bảo tôi mua lỡ bị người ta hiểu lầm của tôi nhỏ thì làm thế nào đây?" Sơ Lam Phong hỏi mà không biết xấu hổ.
"Hừ." Lý Tân Hạo hừ lạnh, "Cảm ơn anh."
"Không có gì, đi ăn sáng đi."
"Được." Vừa mới trả lời một chữ được, điện thoại của Lý Tân Hạo đã reo lên rồi. "Mẹ... Cái gì, ba bị đánh? Ai đánh? ... Đầu óc