Đúng vậy, Lục gia rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì, sao một đại tiểu thư có thể lưu lạc vào nơi này chứ? Nhắc đến chuyện này, An Ly vô cùng tức giận, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt ươn ướt:"Bảy ngày trước, Lục gia bị vu oan lấy trộm một lượng lớn ngân khố, cho nên bị... bị mất mạng.""Mất mạng?" Nàng suýt chút nữa hét lên "Cùng lắm chỉ lấy trộm chút quốc khố, không phải chỉ cần trả lại là được sao? Không phải chỉ cần tịch thu tài sản là được sao? Cần gì phải giết chứ!" Nói đến đây, An Ly lại không kiềm được nước mắt:"Tiểu thư, lão gia cả đời cương trực, tận trung với Hoàng thượng, sao có thể làm ra chuyện này chứ! Lão gia nhất định là bị gian thần hãm hại! Tối hôm đó, có một đám sát thủ đến Lục phủ giết... giết người, sau ngày hôm đó, quan nhân của đại lý tự đến khám xét hiện trường, mọi người đều nói... nói lão gia sợ tội tự sát...""Vậy... tại sao ta vẫn còn sống?""Tiểu thư, người và em là được lão gia và phu nhân dùng hết sức đưa ra ngoài. An Ly vẫn còn nhớ như in đêm hôm đó, trời tối đen như mực, một đám người vận hắc y, tay cầm đại đao xông vào trong phủ. Thị vệ cố thủ ở hậu viện, lão gia và phu nhân đưa em và tiểu thư trèo tường rời khỏi, nhưng... nhưng hai người vẫn chưa kịp đi, bọn chúng đã xông vào rồi." Nói đoạn, An Ly lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay, đưa cho nàng"Tiểu thư, đây là khăn tay phu nhân đưa thêu cho người, tiểu thư luôn giữ bên cạnh mình." Lục Tuyết Tịch cầm lấy khăn tay, quan sát kĩ càng. Bên trên thêu một nhánh hàn mai, ở góc lại có một chữ "lục" nhỏ. Nàng cẩn thận cất vào trong người, chớp chớp mắt nhìn nàng ta, hiếu kỳ:"An Ly, ta cảm thấy muội đối với chuyện Lục gia bị hại càng đau lòng hơn ta...""Tiểu thư người không nhớ nữa... mẫu thân và nô tì chính là được phu nhân thu nhận!" Nàng nghe thấy, cảm thấy có chút áy náy, bèn gãi gãi sống mũi nói:"Ta cũng đâu phải cố ý quên mất... Nhưng mà muội yên tâm, nợ máu phải trả bằng máu, thù của Lục gia, chúng ta nhất định sẽ báo!" An Ly rưng rưng nước mắt, nắm chặt lấy tay nàng, gọi một tiếng:"Tiểu thư..." Tuyết Tịch cảm thấy người này chính là người thân duy nhất của nàng ở đây, lại giống như đứa em gái nhỏ vậy, không khỏi có thêm mấy phần thiện cảm, đưa ra vuốt tóc nàng:"Được rồi, đừng khóc đừng khóc... Ta hỏi muội, muội có biết chuyện này là do ai gây ra không?""...An Ly... không dám vọng ngôn..." Nàng thử nhẹ nhàng cổ vũ:"Muội không cần sợ, cứ nói thử xem!""An Ly... thật sự không rõ...""..." Không biết thì nói là không biết, người xưa cái gì mà "không dám vọng ngôn"!..."Vậy...""Cộc cộc cộc" Bên ngoài vang lên tiếng nói lanh lảnh của một phụ nữ trung niên:"Tịch nhi à, nếu như đã tỉnh lại rồi, còn không mau ra ngoài giúp ta tiếp khách!" Sau đó, cửa phòng bị đẩy ra. Người đứng trước cửa tuổi cũng phải hơn 40, vừa mập vừa lùn, y phục trên người màu hồng lòe loẹt, lại có mùi phấn thơm rất nồng. Khuôn mặt bà ta được trang điểm rất kĩ lưỡng, nhưng nốt ruồi to trên mặt trái của bà ta có chút phá hoại hình tượng, sợi lông trên nốt ruồi còn đang bay bay... Lục Tuyết Tịch cực lực nhịn cười... Ha ha ha, đây không phải là hình tượng tiêu biểu của tú bà trong truyện sao! An Ly nhìn bà ta bước vào, khuôn mặt tái nhợt:"Thúy... Thúy ma ma, tiểu thư nhà ta vừa mới tỉnh lại, hay là ngày mai hãy nói...""Tiểu thư?" Giọng bà ta nâng lên đến quãng tám "Ngươi còn tự xem