Vị nhị thúc này liệu có thể tin được không? Nghe thế nào cũng đáng nghi."Tiểu thư! Tiểu thư người làm sao vậy?" Lục Tuyết Tịch giật mình, nhìn sang An Ly:"Ta... ta làm sao?""Tiểu thư cứ ngẩn người ra, gọi thế nào cũng không nghe!""Ta là đang... chú tâm suy nghĩ một chút!" Nàng đảo mắt, hỏi "An Ly, bình thường ta với vị nhị thúc kia thân thiết không?""Thật ra... cũng tính là thân thiết. Năm nào sinh thần của tiểu thư, Hộ bộ thị lang cũng đến chúc mừng, còn hứa hẹn sẽ tác hợp cho người và cháu họ của ngài ấy nữa!... vậy... tiểu thư, chúng ta có nên đi gặp mặt không?""Vẫn là gặp mặt một chút đi! An Ly, muội tuyệt đối không được nói ra chuyện ta bị mất trí nhớ, có biết không?""Vâng, tiểu thư! An Ly nhất định sẽ giữ kín như bưng!" Tuyết Tịch lại nheo mắt khó hiểu. Người cổ đại sao lại thích dùng thành ngữ như vậy?"Được rồi được rồi, muội tô cho ta chút son, sau đó chúng ta đi gặp nhị thúc một chuyến.""Vâng, tiểu thư!" Một khắc sau, Lục Tuyết Tịch vận một bộ y phục màu tím nhạt, đeo một khăn che mặt màu trắng, tổng thể đơn giản nhưng không tầm thường. Vị Lục tiểu thư giống như suy nghĩ gì đó, cuối cùng nhờ An Ly đi tìm tú bà xin thêm một chiếc kim thoa. Dựa vào người khác chi bằng dựa vào chính bản thân, vạn nhất vị nhị thúc kia đến để giết nàng, Lục Tuyết Tịch vẫn còn có thứ để phòng vệ. Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, nàng mới cùng An Ly đi đến căn phòng được vị “nhị thúc” của nàng bao trọn, gõ cửa mấy cái. Rất nhanh, bên trong truyền ra một tiếng nói khàn khàn lớn tuổi:"Vào đi!" Lục Tuyết Tịch hít sâu một hơi, đẩy cửa bước vào trong cùng An Ly. Người ngồi bên trong là một lão bá hơn năm mươi tuổi, vận y phục bằng gấm màu xanh, thân hình có chút thừa cân, khuôn mặt giống như hồ ly vậy, còn có hai sợi râu cá tra... nhìn vào rõ ràng không phải người tốt. Người này vừa nhìn thấy nàng bước vào, liền đứng dậy, vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc hỏi:"Tịch nhi! Con có phải là Tịch nhi không?""... Nhị thúc, con là Tuyết Tịch!""Tốt quá rồi! Mau, mau ngồi xuống, từ từ nói!" Ông ngồi xuống, đối với nàng có chút nhiệt tình. Nàng ngồi ở đối diện ông ta, cũng không tháo khăn che mặt ra, cất lời:"Thật ngại quá, nhị thúc, sắc mặt của Tuyết Tịch có chút không tốt! Không thể... tháo khăn che ra được.""Không... không tốt à..." Ông ta khẽ gật đầu, lại nói tiếp "Tịch nhi, ta nghe tin huynh trưởng gặp nạn, liền đi tìm con... Nói thế nào, con cũng là con cháu của Lục gia!" Lục Tuyết Tịch âm thầm quan sát biểu cảm của nhị thúc, ông ta như vậy có lẽ cho rằng nàng đã bị hủy dung rồi. Nữ tử ở thời đại này, bị hủy dung chi bằng bắt nàng ta chết. Nàng cũng lười giải thích với ông ta, trực tiếp đưa ra câu hỏi đầu tiên:"... Nhị thúc, người làm sao biết con còn sống vậy?""Ta nghe nói vẫn chưa tìm thấy xác... không phải, là vẫn chưa tìm được tiểu thư của Lục phủ, cho nên tìm người nghe ngóng, cuối cùng biết được con ở nơi này.""Thì ra là vậy..." nàng gật đầu, giọng nói mang chút suy tư. Nếu như nơi này dễ dàng nghe ngóng được như vậy, chẳng phải nàng đang gặp nguy hiểm rồi sao! Vị Hộ bộ thị lang này nhìn nàng có chút thấp thỏm, sau đó hỏi:"Tịch... Tịch nhi à, con có muốn... đến phủ của nhị thúc ở không? Xem như ta thay huynh trưởng chăm sóc con!" Những lời ông ta nói, chẳng qua chỉ là lời khách sáo mà thôi. Ai lại muốn đưa con của phạm nhân vào nhà chứ? Nhưng ông ta lại lo rằng, nàng thật sự sẽ đồng ý! Lục Tuyết Tịch khẽ cười, nói:"Chuyện này thì không cần đâu, nhị thúc. Tuyết Tịch đến đó, không phải sẽ gây phiền phức cho thúc sao!" Nàng với ông ta hiện tại không quen không biết, đến nhà người lạ ở là chuyện nhỏ, vạn nhất ông ta đem nàng giao cho người khác lại là chuyện lớn!"Ha ha... Tịch nhi thật sự hiểu