Tuyết Tịch lại nhìn chúng nữ tử, tiếp tục nói:"Thật ra chỉ cần chọn ra một người quản lý Hồng Yên lâu, như vậy không cần đóng cửa thanh lâu, nữ tử chúng ta lại tránh được việc phiêu bạt tứ phương."Chúng nữ tử đồng loạt im lặng, dùng ánh mắt kì lạ quay sang nhìn nàng."Vị muội muội này, muội cũng quá vô tình rồi chứ?"Nàng ngây người ra một hồi, sau đó a lên một tiếng, dùng kỹ thuật diễn xuất chưa từng được tập luyện một giây một phút nào, đưa tay lên chấm nước mắt:"Tỷ tỷ sao lại có thể nói như vậy… hu hu hu… muội muội tất nhiên là ruột đau như cắt, lòng yêu mến của muội muội đối với Thuý ma ma còn cao hơn cả núi, sâu hơn cả biển... Nhưng! Chúng ta phải mạnh mẽ lên, nếu như cứ day dứt không buông, há chẳng phải linh hồn của ma ma sẽ không được yên nghỉ hay sao..." Lục Tuyết Tịch nói một tràng dài, dùng hết tất cả kiến thức ngữ văn để thể hiện nỗi thống khổ của bản thân. Đến khi nàng cảm thấy không còn đủ hơi để khóc nữa, mới hí mắt qua tay áo, nhìn chúng nữ tử kia. Tất cả mọi người, kể cả An Ly, đều tròn mắt nhìn nàng..."Muội muội nói…hình như cũng có chút đạo lý?""Đúng thật là vậy...""Chúng ta không thể để Thúy ma ma lo lắng được!" Nàng thầm thở phào một hơi, một nữ tử lại hỏi:"Nhưng mà…ai làm tú bà chứ?""Ta!" Lục Tuyết Tịch hít sâu một hơi, không do dự đưa tay lên.Đổi lại, tất nhiên là ánh mắt không tin tưởng của mọi người."Dựa vào cái gì chứ?" Một nữ tử lên tiếng "Nếu nói đến làm tú bà, cũng phải là Xuyến Chi tỷ tỷ làm!"Nàng quay sang An Ly, nhỏ giọng hỏi:"An Ly, Xuyến Chi là ai vậy?""Bẩm tiểu thư, Xuyến Chi cô nương là hoa khôi ở đây!" Tiểu tì nữ nhà nàng hình như lo lắng đến sắp khóc "Tiểu thư, lúc trước là vì Thúy ma ma, cho nên chúng ta vạn bất đắc dĩ mới phải ở lại nơi này, hiện tại đã không có ai giữ chân, sao chúng ta không nhân cơ hội này rời đi?""An Ly, chúng ta không có nơi nào có thể đi nữa!"Tuyết Tịch khẽ thì thầm, sau đó nhìn một lượt xung quanh, nghiêm túc nói:"Ta biết, các vị tỷ tỷ tất nhiên không phục, vậy chi bằng ai muốn làm tú bà nữa, chúng ta đứng ra tổ chức hội thi, chúng ta thi đấu công bằng.""Vậy… vậy phải thi đấu thế nào?""Nội trong hai ngày, ai có thể giúp thanh lâu kiếm được nhiều tiền hơn, sẽ trở thành tú bà của Hồng Yên lâu… Các vị tỷ tỷ cảm thấy thế nào?""Được." Một nữ tử bước đến trước mặt nàng, chúng nhân xung quanh không hẹn mà cùng đứng sang một bên. Giọng nói của nữ tử này trong trẻo như suối, dịu dàng như mưa xuân. Dáng người của nàng vô cùng yểu điệu, khuôn mặt sắc nước hương trời, da trắng như sứ, khiến người người muốn đặt nàng trên tay mà nâng niu che chở. Nhan sắc này, khí thế này, nhất định là hoa khôi của Hồng Yên lâu, vị Xuyến Chi tỷ tỷ mà mọi người vừa nhắc đến."Xuyến Chi tỷ tỷ, tỷ đồng ý rồi?""Muội muội thật thông minh lanh lợi, ý kiến muội muội vừa nghĩ ra quả thật vô cùng hợp lý, vừa sáng tạo vừa công bằng, cho nên tỷ tỷ cũng muốn thử sức một phen, muội muội thấy thế nào?""Xuyến Chi tỷ tỷ quả thật suy nghĩ vô cùng thấu đáo, muội muội tất nhiên muốn cùng tỷ tỷ so tài một lần... Vậy còn có vị tỷ tỷ nào muốn ứng cử không?"…Không gian nhất thời rơi vào im lặng... Lục Tuyết Tịch nhìn quanh một lượt, sau một hồi lâu mới nói:"Nếu đã vậy, cứ theo quy tắc trước sau, hai ngày đầu tiên tỷ tỷ cứ quản lý trước đi.""Được!""Còn có một chuyện..." Lục Tuyết Tịch đột nhiên nhớ ra "tỷ tỷ, để cho công bằng, hai ngày này ta sẽ không tiếp khách, hai ngày sau tỷ tỷ cũng không cần phải làm… như vậy có được không?" Hoa khôi Xuyến Chi nở nụ cười dịu dàng như nước, khẽ đáp:"Được thôi."°°° Hai ngày đầu tiên, Xuyến Chi tỷ tỷ quản lý Hồng Yên lâu, bận đến tối mặt tối mũi,chủ yếu vẫn như bình thường, đón khách vào trong lâu, lại an bài một kĩ nữ khác tiếp đãi họ. Còn Lục Tuyết Tịch, vẫn luôn ở trong phòng, chưa hề xuất hiện một giây, đến cả An Ly cũng gấp thay cho nàng. Nàng ta nói nàng luôn ở trong phòng, khách quan sắp bị Xuyến Chi thu phục hết rồi. Nhưng Lục Tuyết Tịch nàng đường đường là người của thế kỷ mới,