Lục Tuyết Tịch chạy vào trong phòng, đóng sập cửa lại. Cũng may nàng vẫn đang đeo khăn che mặt, hắn ta vẫn chưa nhìn thấy mặt nàng. Nếu đã vậy… Thúy ma ma, bà đừng trách ta! Lục tiểu thư đi đi lại lại một chút, An Ly cũng đã quay về. Tiểu tì nữ nhìn thấy chủ tử của mình lại trở nên kì lạ, không nhịn được hỏi thử:"Tiểu thư, người lại làm sao vậy?""An Ly, ta cần em đi tìm cho ta chút đồ!""Tiểu thư, người lại muốn làm gì?""Hôm nay họ của ta có viết ngược hay không, đều là dựa vào thứ này!"°°° Sau một khắc, An Ly đứng bên cạnh nhìn tiểu thư nhà mình, khoé môi không nhịn được giật giật mấy cái."Tiểu thư, người thế này..." tiểu tì nữ nhất thời không tìm được lời nào thích hợp. Phàm là nữ nhân, ai lại không muốn trang điểm cho bản thân đẹp nhất, vậy mà tiểu thư nhà nàng... dùng thần cao [1] hoạ một vết sẹo dài, còn dùng mực chấm đầy nốt đen trên mặt, quá đáng hơn nữa còn vẽ thêm một nốt ruồi to như của Thúy ma ma... Khiến cho dung mạo vốn dĩ vô cùng thanh tú trở nên... Khụ, xấu xí như vậy.[1] thần cao: son môi (từ cổ) Lục Tuyết Tịch ngắm nhìn bản thân trong gương một hồi, vô cùng hài lòng."Thế nào, có phải xấu lắm không?""An Ly…""Em cứ nói thật là được." An Ly do dự một chút, mới ấp úng mở miệng:"Tiểu thư… thật sự rất khó coi.""Vậy thì tốt rồi!" Tuyết Tịch vỗ đùi một cái, khoé môi nhếch lên một nụ cười ranh mãnh. Thuý ma ma, có lỗi rồi! Nàng đứng dậy, đeo khăn che mặt vào, nói với An Ly một câu không cần lo lắng, ở đây đợi nàng, sau đó một mình đi đến phòng của vị khách nhân kia. Lục Tuyết Tịch gõ cửa phòng hai cái, sau đó chầm chậm mở cửa, bước vào bên trong, giọng nói trong trẻo như nước vang lên:"Công tử, thứ cho nô gia đến muộn rồi!" Nàng đảo mắt một vòng, người ngồi bên trong là một nam tử khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là hạng người trăng hoa. Hắn ta nhìn thấy nàng đi vào, ánh mắt quét một lượt trên dưới người Lục Tuyết Tịch, sau đó cười khanh khách mấy tiếng, đưa tay nói:"Là tiểu mỹ nhân mới đến à! Đến đây, khiến gia vui vẻ một chút!" Nàng hít sâu một hơi, kìm nén dịch dạ dày trào lên ở cổ họng, vô cùng uyển chuyển đi đến bên cạnh y."Đêm khuya thì dài, công tử lại tuấn tú như vậy… công tử nhất định phải dịu dàng với nô gia một chút!" Hắn ta nhìn thấy người đẹp chủ động, vô cùng vui sướng, xông đến tháo khăn che trên mặt nàng ra. Tuyết Tịch nháy mắt thấy thời cơ đã đến, chu môi nói:"Công tử, hôn một cái nào!" Quả nhiên, vị khách quan nào đó vừa tháo khăn ra đã đập vào mắt khuôn mặt xấu đến khoa trương, chuyện này quả thật là vượt quá sức chịu đựng của người bình thường. Hắn quay sang trái phun ra ngụm rượu vừa mới uống, lập tức đứng dậy lùi về phía sau, chỉ tay vào nàng, hai mắt trợn trắng:"Ngươi! Ngươi!!" Lục Tuyết Tịch cười thầm trong bụng, nhưng vẫn cố gắng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, lo lắng hỏi:"Công tử làm sao vậy? Nô gia chỉ muốn cùng công tử có một đêm xuân thôi mà!… Chẳng phải lúc nãy công tử còn gọi nô gia là mỹ nhân sao!""Ngươi! Ngươi đừng qua đây! Ngươi đừng qua đây!" Lục tiểu thư thừa thắng xông lên, liên tục đi đến gần hắn, khẽ nói:"Công tử không cần phải ngại!" Nói đoạn, nàng lấy hồng bao trong túi ra, đặt lên bàn mấy lượng bạc "Công tử không cần trả tiền, nô gia sẽ trả tiền cho công tử! Nô gia sẽ mua một đêm của công tử, ngài thấy thế nào?" Vị khách quan nào đó hoàn toàn sụp đổ, thật sự không thể nhìn nổi khuôn mặt này một giây một phút nào nữa, liền mắng nàng là đồ thần kinh, sau đó tông cửa chạy ra khỏi phòng. Nàng mỉm cười, sau đó còn cố tình gọi theo:"Công tử! Công tử, đừng đi mà! Công tử à!~" Đợi đến khi bóng người kia đã khuất khỏi tầm mắt, Tuyết Tịch mới nhanh chóng cất hồng bao vào người, dùng khăn tay lau đi nét