Hứa Tiên ôm vai của nàng, lại nói nhỏ vào tai nàng:
- Ngủ tiếp một lát đi! Nương tử.
Bỗng như Bạch Tố Trinh nhớ tới cái gì đó, nhìn ra sắc trời sáng rõ bên ngoài, nhanh chóng đứng dậy, nói:
- Không được, còn phải dâng trà cho tỷ tỷ đấy!
Áo ngủ bằng gấm đã chảy xuống, dáng người ngạo nhân hiện ra. Mặc dù đã có
một đêm vui thích, Hứa Tiên vào lúc này cũng phải nhìn chằm chằm vào.
Bạch Tố Trinh xấu hổ đỏ mặt lên, lại duỗi bàn tay trắng nõn nhéo tai của hắn, nói:
- Ta đã bảo ngươi sớm chút. Nhưng hiện giờ, làm lỡ thời gian của ta, Để cho tỷ tỷ chê cười, còn không mau cầm quần áo cho ta.
Âm thanh của nàng nhu nhuyễn như nước.
Lần này hơi giật mình, đã không phải tỷ tỷ với đệ đệ, mà là thê tử với
trượng phu. Không biết trong lòng của Hứa Tiên xúc động hay không, thò
tay ôm chặt nàng vào ngực, dùng toàn lực, phảng giống như lo lắng một
khắc sâu, cô gái trong ngực sẽ hóa thành hư ảo, bỏ hắn mà đi, muốn dùng
loại phương thức này xác định nàng rất chân thật. Bạch Tố Trinh hơi sững sờ, dường như cũng phát giác tâm lý của hắn, nhẹ nhàng vuốt đầu hắn, ôn nhu nói:
- Tốt rồi, quan nhân, đừng làm rộn, tỷ tỷ đang gấp.
Hứa Tiên vì nàng, mang quần áo của Tiểu Thanh chuẩn bị tốt, lại không phải
áo trắng mà là áo tím. Đương nhiên Bạch Tố Trinh không cho hắn mặc
quần áo cho mình, cũng không cho hắn đứng bên cạnh thưởng thức, đuổi hắn ra bên ngoài, hắn cũng mặc quần áo vào.
Hứa Tiên đã mặc xong,
đứng ở bên ngoài chờ. Thấy Bạch óố Trinh kéo ga giường, đôi mắt Hứa Tiên tỏa sáng. Lúc này mặc bộ quần áo tím, giống như một bông hoa tử la lan, ung dung đẹp đẽ cao quý. Thay đổi quần áo. Giống như biến thành người
khác.
Bạch Tố Trinh lấy giày thêu, bước xuống giường, trở lại sửa sang giường chiếu, lại thấy trên đó có đốm đỏ như hoa mai, nhớ tới đủ
loại chuyện hôm qua, mặt cũng phát nhiệt. Lúc đầu còn có thể cường lực
nhẫn nại, cuối cùng ức chế không nổi uyển chuyển kêu lên, cũng tận tình
làm mình thanh tỉnh lại. Nếu không yêu thương hắn, làm sao có thể vong
ngã như vậy.
Bạch Tố Trinh xoay người sửa sang lại giường chiếu,
thân thể khom xuống tạo thành đường cong cực đẹp, chưa phát giác ra bờ
mông nhếch lên, Hứa Tiên ở đối diện. Hứa Tiên tiến lên ôm vòng eo của
nàng, nhẹ nhàng văn vê bờ mông. Thân thể Bạch Tố Trinh dừng lại, thẳng
dùng tay bắt lấy tay của hắn, nói:
- Quan nhân, ban ngày không thể ah!
Mặc dù đã làm phu thê, nhưng chuyện này làm cho hắn có cảm giác ban ngày tuyên dâm, tâm của nàng còn rất xúc động đấy.
Hứa Tiên vô cùng yêu thương nàng, tuyệt đối không làm cho nàng khó xử một
chút, nếu như cảm thấy nàng không thích, hắn có chết tạ tội cũng không
đủ. Cho nên lúng tung, buông nàng ra.
Trong nội tâm Bạch Tố Trinh buông lỏng, hắn muốn nàng không cách nào kiên định cự tuyệt, trong lòng của nàng cũng thích hưởng thụ cảm giác này, ngoái đầu nhìn hắn cười
cười, trên lông mày đã hiện ra nét thành thục của thiếu phụ, so với tối
qua, còn đẹp hơn không ít. Hứa Tiên cảm thấy, chỉ cần có thể ở cạnh bên
nàng. Cho dù làm gì cũng đáng giá.
Bạch Tố Trinh thu thập xong
giường chiếu, cũng đi tới gương chảy tóc, sửa sang y phục cho Hứa Tiên,
bộ dáng chăm chú cẩn thận, làm cho Hứa Tiên động tâm không thôi, hận
không thể ôm nàng vào ngực vuốt ve một phen, nhưng bởi vì nàng rụt rè,
đành phải nhịn xuống. Bạch Tố Trinh mỉm cười, đi tới hôn lên mặt của
hắn, nói:
- Ngoan.
Hứa Tiên sờ sờ mặt. Cười khổ nói:
- Quả thực là dỗ tiểu hài tử mà!
Nhưng không thể không thừa nhận, chính mình bị hống cũng rất vui vẻ.
Hai phu thê thu thập thỏa đáng, đi dâng trà cho Hứa Kiều Dung, Hứa Kiều
Dung thấy Bạch Tố Trinh cũng không phải thở dài, cô em dâu này đẹp như
tranh vẽ, hơn nữa một ngày cũng giống một ngày, dáng vẻ không có bao
nhiêu biến hóa. Nhưng thấy bọn họ phu thê tương hòa. Trong nội tâm cũng
vui mừng không thôi, lôi kéo tay Bạch Tố Trinh, nói:
- Lúc nào cho Hán Văn một tiểu tử mập mạp đây? Cho nó thành đôi với hài tử trong bụng của ta, đó mới gọi là tốt đẹp.
Bạch Tố Trinh lườm Hứa Tiên, nói:
- Phải xem ý của quan nhân đã.
Nếu như muốn có hài tử. Đương nhiên là có thể, nếu không muốn, tất
nhiên là không có. Nàng đối với chuyện này không có bao nhiêu chấp niệm, tất cả
phải xem ý của hắn.
Hứa Tiên sờ sờ đầu không trả lời, nếu như hắn nói không muốn, sợ rằng Hứa Kiều Dung sẽ liều mạng với hắn.
Tiểu Thanh cười nói:
- Tỷ tỷ sao nhanh téế được, tối hôm qua vừa động phòng, hôm nay đã nói
hài tử, hơn nữa dù sinh hài tử, cũng chưa chắc là con trai a.
Hứa Kiều Dung rất chắc chắc nói:
- Nhất định là con trai, dù sao ta cũng không vội, đây là công việc sớm muộn mà.
Thấy Hứa Tiên có nhiều hồng nhàn như thế, trong nội tâm nàng đối với chuyện
này, chắc chắn một trăm phần trăm, lại không biết ý niệm trong đầu của
đệ đệ này không muốn thế.
Rồi sau đó Hứa Kiều Dung phải đi về, Bạch Tố Trinh muốn lưu nàng trong phủ ở mấy ngày, Hứa Kiều Dung nói:
- Ta như ở chỗ này. Đại khái tỷ phu của các ngươi sẽ chết đói, không đói
bụng chết cũng đi quán ăn, trả tiền cũng chết. Chính mình ăn còn chưa
đủ, còn phải mời người khác ăn.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta cũng không thiếu chút bạc này, ăn chút ít gì đó đi. Có ta ở đây, còn sợ gì miệng ăn núi lỡ.
Hắn từ trước thu nhập vào nhà không ít. Lập tức bị Hứa Kiều Dung cạo đi,
nói là phải tiết kiệm. Nàng từ trước tới nay, chưa từng có thói quen
tiêu tiền như nước.
Hứa Kiều Dung đi rồi. Trong phủ cũng an tĩnh, mà Tiểu Thiến trở về trong núi, Ngư Huyền Ky mang theo Duẩn nhi đi đạo quan.
Vân Yên lại một lần nữa ngủ đến mặt trời lên cao, bắt đầu đi tìm Bạch Tố Trinh, cười nói:
- Tỷ tỷ dâng trà xong, cũng nên để muội muội dâng trà cho tỷ tỷ.
Quy củ trong nhà giàu thời cổ đại rất nghiêm, thiếp thất phải thức dậy sớm, cùng đi dâng trà thỉnh an chính thất. Cho dù gió bão trời mưa hay bệnh
nặng, cũng không thể bỏ sót. Nếu như chậm trễ thời gian. Không thể nói
trước sẽ bị trách cứ. Gặp phải chính thất nghiêm khắc, đánh vào đít cũng là chuyện thường. Bạch Tố Trinh đương nhiên không chú ý những chuyện
này, chỉ cười, sau đó hỏi Vân Yên chuyện tu hành.
Hứa Tiên uống
nước trà. Nhìn qua dáng người của Bạch Tố Trinh bên dưới quần áo màu
tím, nghĩ tới chuyện tối hôm qua, Bạch Tố Trinh hơi có phát giác, ngoái
đầu nhìn lại lườm hắn, càng có tư vị khác.
Tiểu Thanh nhìn hắn, nói:
- Tối hôm qua thoải mái?
Hứa Tiên nói:
- Chẳng những thoải mái, hơn nữa tu vị tăng nhiều.
Vẫy tay, nước trong chén trà, bay thẳng lên giữa không trung, biến ảo đủ
các loại hình dáng, chợt ngưng tụ thành băng tinh, bỗng nhiên tán thành
sương mù. Hiển nhiên đối với chuyện thao túng nước, đạt tới cảnh giới
cực cao.
Tiểu Thanh cùng Vân Yên đều cảm thấy ngạc nhiên, hỏi là
chuyện gì xảy ra, Bạch Tố Trinh đỏ mặt ấp úng không giải thích, còn Hứa
Tiên chỉ cười mà thôi.
Đúng lúc này. Một đạo ngân quang xé rách
bầu trời, tiến vào trong sân. Nhưng người này mặc áo màu bạc, chính là
Mãng Đao Đại Vương trong Thái Hồ, không ngừng nói:
- Bạch nương nương, nhanh đi cứu cứu vương thượng nhà ta.