Tiên hỏng bét, ngày thường thấy bộ dáng kiên cường thong dong của
nàng, chưa từng thấy thần sắc của nàng như vừa rồi. Vội vàng nằm xuống
cạnh nàng, ôn nhu hỏi:
- Nương tử, ngươi làm sao vậy?
Sau đó hôn hít tai của nàng.
Bạch Tố Trinh ủy khuất nói:
- Quan nhân, có phải ta vô cùng...
Tuy đã quyết định phóng túng dục vọng, nhưng khi tới thời điểm này, lại khó tránh khỏi bị quan niệm cũ trói buộc.
Hứa Tiên dở khóc dở cười, nói:
- Ngươi nói chỗ nào.
Cắn lỗ tai của nàng, thấp giọng hỏi, kể ra thì mình yêu nàng say đắm,
cảm tạ thượng thiên ban ân, từng câu đều phát ra từ đáy lòng, tràn ngập
yêu thương với Bạch Tố Trinh, kính nể cùng cảm kích.
Trong mắt Bạch Tố Trinh chấn động không thôi, rốt cục nhìn Hứa Tiên, nói:
- Quan nhân, biến ta thành nương tử của ngươi đi
Sau đó tách đùi ngọc ra.
Hứa Tiên lại hôn lên môi của nàng, nói:
- Nàng đã là nương tử của ta, vĩnh viễn là như thế, ta yêu nàng.
Ôm bờ mông của nàng, chậm rãi tiến vào nơi tư mật, Bạch Tố Trinh nhăn
mày hừ nhẹ một tiếng, hai tay ôm sát hắn. Hứa Tiên nhẹ nhàng thẳng tiến, cảm thấy như bị đẩy ra ngoài, giống như muốn cự tuyệt khách nhân muốn
tới thăm. Tuy nước nôi đã đủ cả, nhưng vẫn còn một bước khó khăn. Làm
hắn hoài nghi, nếu không phải mình tu luyện thân thể, vào lúc này chắc
đã bại lui rồi.
Bạch Tố Trinh cảm giác một hơi nóng, nhịn
không được yêu kiều rên một tiếng. Nhưng càng thêm khó có thể nhẫn nại,
giống như một ngọn núi băng ngàn năm đã tan chảy, giống như trời đất sụp xuống cũng bình thường. Biết rõ hắn khó xử, thở dốc một chút, chờ nàng
thích ứng, tuy trong nội tâm khẩn trương tới cực điểm, nhưng vẫn cố gắng buông lỏng cơ thể, nghênh đón hắn tiến vào.
Hứa Tiên tiếp
tục đẩy tới, khi gặp một tầng bình chướng, trong lòng biết vượt qua được nơi này, cũng chính là đất bằng, nhưng tầng bình chướng này vô cùng
kiên cố, cứng rắn ngăn cản hắn ngoài cửa, mấy lần muốn tiến lên đều thất bại chấm dứt, chỉ có nước chảy róc rách càng lúc càng nhiều. Hứa Tiên
vào lúc này biết rõ, không phải là lúc thương hoa tiếc ngọc, thò tay
nâng mông của nàng lên, sau đó hít sâu một hơi, dùng sức tiến vào.
Bạch Tố Trinh "Ah" một tiếng đau đớn, đôi mắt mở lớn, lâm vào thất thần một lát, trong nội tâm giống như bị mất thứ trân tàng quý giá nhất, bị
đánh nát bấy, trong nội tâm có chút đau xót, hơn nữa đau đớn trên thân
thể, trong mắt có nước mắt xuất hiện.
Hứa Tiên giống như tiến vào một thế giới mới. Cảm giác mình bị buộc chặt, rất thoải mái, thần
hồn như đang tiến vào trong thế giới cực lạc. Không rảnh nhận thức cảm
giác thần diệu này, vội vàng hôn lên nước mắt của nàng.
Bạch Tố Trinh quay đầu, có chút đáng thương nói:
- Quan nhân, có chút đau nhức đấy, hiện tại, ta đã là nương tử của ngươi rồi!
Hứa Tiên chăm chú ôm lấy nàng. Muốn phân tán đau đớn của nàng, vừa nói:
- Ân!
Bạch Tố Trinh hơi cười cười.
Hai người vào lúc này đã kết làm một thể. Nhưng vào lúc này, Bạch Tố
Trinh cảm giác nội đan trong người đang di động, Hứa Tiên cũng phát hiện thần hồn trong Thủy tinh lóng lánh, giống như đang cộng minh. Rồi sau
đó một cổ thủy linh chi lực không hiểu, từ trong thân thể của nàng
truyền vào người của hắn, làm hắn không khỏi rùng mình.
Hứa
Tiên kinh ngạc, chẳng lẽ đây chính là song tu mà Ngao Kiền nói hay sao.
Đây là ngọc nữ chi thân mà Bạch Tố Trinh thủ một ngàn tám trăm năm, âm
nguyên chi lực được tích súc từng chút một, hai người cũng đạt được công pháp tu luyện của Long tộc, lúc này có được cộng minh kỳ diệu. Nếu như
Bạch Tố Trinh chưa từng động tình, thì chỉ phí công sức mà thôi. Lúc này nàng đã buông tha tự kiềm chế, toàn tâm toàn ý giao toàn bộ thân thể
cho Hứa Tiên.
Hứa Tiên lại cảm giác linh lực này đang mạnh mẽ tiến vào thần hồn của hắn, hoàn toàn không bị hắn khống chế. Nhiệt độ
cơ thể thoáng cái đã giảm xuống nhiều lần, Bạch Tố Trinh vội vàng ôm
chặt hắn, bàn tay trắng nõn đặt lên lưng Hứa Tiên, giúp hắn điều tiết
khống chế cổ lực lượng này. Hứa Tiên cũng cố gắng tự kiềm chế, rốt cục
chậm rãi dẫn cổ linh lực này tiến vào trong Thủy tinh, mà Thủy tinh
trong hồn lúc này đã sáng rọi lên, cả thần hồn giống như màu xanh da
trời đang chiếm cứ.
Thủy tinh sáng tới tận cùng, Hứa Tiên chỉ cảm thấy thần hồn đang phát ra tiếng ầm ầm, trước kia hắn muốn tiến vào cảnh giới
Hợp Tinh, nhưng vào lúc này đã hoàn thành, Thủy tinh đã chính thức vững chắc, thần hồn cũng lớn mạnh hơn không ít. Hứa Tiên thở ra
một hơi. Bạch Tố Trinh vuốt khuôn mặt của hắn, nói:
- Quan nhân. Ngươi không sao chớ!
Hứa Tiên lắc đầu, chỉ cười nói:
- Đa tạ ý tốt của nương tử.
Bạch Tố Trinh biết rõ hắn không có việc gì, cũng yên lòng, chỉ thẹn thùng đỏ mặt, nói:
- Quan nhân, chúng ta nên làm gì bây giờ.
Nàng không giống như nữ tử thế gian, sau khi đau đớn qua đi. Thân thể
đã nhanh chóng khôi phục như lúc ban đầu, lại cảm thấy một cổ hơi nóng
đang từ trong hạ thân truyền ra.
Nghe được nàng nhắc nhở, Hứa Tiên lập tức cảm giác tiểu đệ của mình đang được nàng bao chặt lấy,
nhìn qua dung nhan tuyệt mỹ, vốn có chút mềm yếu, bây giờ đã chuyên tâm
chiến đấu, nhịn không được bắt đầu đẩy tới. Động tác mới này của Hứa
Tiên, làm Bạch Tố Trinh phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người, muốn
tiếp tục cắn bờ vai của hắn, nhưng bị hắn hôn được. Rên rỉ cùng thở dốc
đã bị ngăn ở trong miệng, Hứa Tiên vào lúc này cũng hôn xong, nghe được
tiếng rên rỉ động lòng người của nàng.
Bạch Tố Trinh biết hắn cố ý như thế, hắn muốn nghe âm thanh khó xử của mình, nhịn không được
lườm hắn một cái, nhưng không cách nào ngăn cản. Cho nên từ từ lâm vào
trong ái dục.
Hứa Tiên tận tình rong ruổi, lại nghe diễn tấu
như khúc nhạc hay nhất trên đời, tiếng minh hưởng vô cùng động lòng
người, lại còn rãnh rỗi vuốt ve toàn thân của nàng, thưởng thức tư thế
động lòng người. Bạch Tố Trinh đã sớm mất đi phương hướng trong đó, thời điểm này tận tình thừa nhận mưa móc. Toàn thân vô lực yếu kém. Nhưng
thân thể của nàng là rắn, cho nên khoảng này vô cùng thích hợp với hắn.
Những nốt nhạc động người liên tục vang lên, xen lẫn trong đó là trắng
đỏ rơi xuống, chảy dọc theo đùi ngọc của nàng xuống dưới, thoáng cái đã
ướt đẫm một góc giường trắng.
Thần trí của Bạch Tố Trinh hơi
thanh tỉnh, càng cảm thấy ngượng ngùng. Muốn cầu xin quan nhân thương
tiếc, nhưng bờ môi lại bị Hứa Tiên bị kín, bắt đầu động tác. Trong nội
tâm đành phải nói: bỏ đi, bỏ đi, tối nay tùy ngươi vậy.
Màn đêm thâm trầm, giống như không có điểm cuối cùng. Hai thân thể quấn lấy nhau, giống như bông sen.
Khuê phòng chi nhạc, càng được khắc họa tỉ mỉ. Gió thu man mát, ôm nhau tiến vào mộng đẹp.
Thời điểm mặt trời nhô lên cao, Thanh nhi mấy lần đến hối thúc.
Hứa Tiên nhìn người ngọc đang ngủ trong lòng của mình, trong nội tâm
tràn đầy an bình cùng hạnh phúc. Lẳng lặng thưởng thức tư thế ngủ của
nàng, nhịn không được hôn lên môi của nàng một cái. Nàng vô ý thức cắn
cắn môi, hàm hồ lầm bầm một tiếng, giống như tiểu nữ hài ngây thơ. Lông
mi rung rung, rốt cục cũng từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nhìn qua Hứa
Tiên, vùi đầu vào trong ngực của hắn. Bắt đầu ngượng ngùng. Đêm qua bị
hắn quấn suốt nửa đêm, nhưng không ngờ lại mệt mỏi như vậy