Hứa Tiên ngây người một lúc, nói:
- Ngươi là Đông Nhạc Đại đế, không, Đông Nhạc Đại đế đã không còn tồn tại từ lâu, ngươi chẳng qua là huyễn ảnh của hắn mà thôi.
Cái gì gọi là ký ức giả, chẳng qua chỉ là ảo ảnh mà thôi, giống như một
hình ảnh trong gương, người soi gương rời đi, mà hình ảnh trong gương
kia còn chưa chịu tiêu tan đi. Cố bấu víu thêm một lần lại một lần,
nhưng đã sớm mất đi vật để dựa vào, biến thành hư ảo. Thời gian như nước chảy, nhất định sẽ không dừng lại vì bất kỳ kẻ nào, theo thời khắc đi
vào luân hồi đó, những chuyện tình trước kia, đều đã thành vô ích.
Trí nhớ của một kẻ đã chết vặn vẹo ý chí của kẻ đang sống, còn có ý nghĩa gì chứ?
Khóe môi lãnh không của Đông Nhạc Đại đế đang đó bỗng nhẹ cong lên vẻ cười:
- Cuối cùng cũng hiểu rõ rồi sao? Vậy là ai, ai đâm thương nàng chứ?
Hứa Tiên cố nhiên cúi đầu, nói:
- Là ta.
Đúng vào thời điểm hắn thừa nhận điều này, sắc đen nhuốm trên thân hắn toàn bộ tiêu tán.
Đông Nhạc Đại đế nhắm mắt lại, nhẹ giọng thở dài nói:
- Ta cũng chẳng qua chỉ là ảo ảnh.
Câu nói này dường như chứa đựng tang thương không tả hết. Đông Nhạc Đại đế
đã không còn có thể dựa vào những thứ này, cũng không thể nào sống lại.
giờ phút này hắn chẳng qua là dùng trí nhớ cùng công đức chế, trong lúc
tình cờ làm ra một cái ảo ảnh mà thôi. Tới khi xuất hiện nhiều lần, thậm chí còn tưởng rằng chính mình vẫn còn tồn tại, sau đó thì hiểu rõ, tỉnh ngộ, ảo ảnh là thật sự.
Ảo ảnh, ảo ảnh, ảo ảnh.
Tiếng thở dài văng vẳng, quanh quẩn thời không. Hình ảnh Đông Nhạc Đại đế dần dần mờ đi:
- Hứa Tiên, đừng quên đây chính là nhân sinh đời ngươi, bất luận là
thành bại được mất đề là của ngươi. Hãy hành động theo ý chí của ngươi
đi, có lẽ, có thể làm được những điều mà ta không thể làm được, đạt được điều ta không thể có, thực hiện nguyện vọng của ta.
Nói xong câu này liền tiêu tán trong khoảng không thiên địa.
Nếu hắn còn chấp niệm mong tồn tại, có lẽ hôm nay sẽ có tranh chấp với Hứa Tiên. Nhưng một ngày nào đó trí nhớ của Hứa Tiên sẽ triệt ngộ bản thân hắn. một đoạn trí nhớ giống như một cái đáp án, bất luận là đúng hay
sai cũng đều không thể sửa đổi. thật sự mất đi có lẽ còn có giá trị hơn
là tồn tại hư vô.
Hứa Tiên lại tìm kiếm hắn khắp nơi, lại chỉ thấy một mảnh mờ mịt, la lên:
- Nói cho ta biết, nguyện vọng của ngươi rốt cuộc là gì? Sự tồn tại của ta lại là cái gì? Ngươi nói rõ ràng cho ta!
Nhưng lại không hề có hồi âm, Hứa Tiên biết mình đã sai rồi, lựa chọn buông
tha cho sinh mệnh lúc trước, mà lăn lộn trong luân hồi, cũng không phải
là chỉ một lần trọng sinh, vậy cái mà hắn nói nguyện vọng muốn thực
hiện, rốt cuộc là cái gì chứ?
Hứa Tiên xoay người, bỗng nhiên
lại thấy được thân ảnh của nàng. Thân hình Bạch Tố Trinh ngưng tụ,
tiên lên ôm chặt nàng vào trong ngực.
Hứa Tiên nói:
- Thật xin lỗi, là ta chỉ quá mong trở nên mạnh mẽ.
Rõ ràng là nghĩ muốn bảo vệ nàng.
Bạch Tố Trinh an ủi vỗ về sống lưng của hắn, nói:
- Không sao, không trách chàng.
Ánh mắt nàng tràn đầy niềm tin tìm lại được thứ đã mất, mà hoàn toàn không có nửa ý trách cứ.
Trong sân,hình ảnh Bạch Tố Trinh ôm lấy Hứa Tiên đẹp như một bức điêu
khắc. Tiểu Thanh, Giáo Ly, Vân Yên yên lặng chờ, chi có những bong tuyết là không ngừng rơi xuống, chốc lát đã thành một tầng mỏng trên người
hai người họ, rồi sau đó thân thể vừa khẽ động đậy lại rối rít rơi
xuống. Hai người đồng thời mở mắt ra, trông thấy đối phương, lại thấy
giống như còn trong mộng. Hứa Tiên nhẹ vuốt trên ngực nàng, lại chỉ
chạm vào chỗ da thịt nhẵn nhụi, vết thương đã khép lại, thở phào nhẹ
nhõm. Vết máu đỏ sẫm còn lại trên quần áo làm cho hắn thấy mà giật mình. Nếu là chệch đi một tấc, sẽ làm cho cả đời tiếc nuối.
Tiểu Thanh lập tức đi tới chất vấn Hứa Tiên, hỏi đây là chuyện gì? Vân Yên với Giáo Ly cũng vừa sực tỉnh.
Bạch Tố Trinh thật sự đỡ Hứa Tiên dậy, nói:
- Thời gian cũng không còn sớm nữa, các người đi ngủ trước đi, đợi tới ngày mai quan nhân sẽ giải thích.
Tiểu Thanh mở hai con mắt nói:
- Tỷ tỷ, tỷ quá
bao che cho hắn rồi, mới vừa rồi hắn còn thiếu chút nữa giết tỷ đó!
Bạch Tố Trinh nhăn mày nói:
- Tiểu Thanh, không được nói bậy, quan nhân chỉ là nhất thời không kiểm soát được.
- Không, nương tử, Tiểu Thanh nói rất đúng, tối nay chính là lỗi của ta.
Ta đã đánh giá thấp ảnh hưởng của trí nhớ của Đông Nhạc Đại đế, chỉ là
lúc chiến đấu cũng không phải hoàn toàn không có ý thức, chỉ là không
khống chế được, suýt nữa làm ra chuyện sai lầm.
- Quan nhân, là
thiếp hắn nên cùng chàng đi vào giấc mộng mới đúng, như vậy thì cũng sẽ
không thế. Hôm nay chỉ cần chàng không có chuyện gì, thiếp an tâm rồi.
Tiểu Thanh thấy hai người như vậy, dậm châm một cái, nói một câu rồi rời đi:
- Lạnh.
Vân Yên cũng kéo Giáo Ly còn đang lơ ngơ đi.
- Đi.
Trên mặt tuyết chỉ còn lại bóng của hai người bọn họ, cùng nhau trở lại
trong phòng, Bạch Tố Trinh làm phép tu bổ môn hộ, xoay người lại đi
tới bên giường, thấy Hứa Tiên còn có chút chưa kịp thích ứng, kéo tay
của hắn nói:
- Quan nhân, đừng nghĩ nữa.
Hứa Tiên lấy lại tinh thần, nhìn dung nhan của nàng, cười lớn nói:
- Ta vẫn còn có chút sợ, ôi.
Bạch Tố Trinh dùng đôi môi đỏ mọng chặn lại câu nói của hắn. Cái lưỡi thơm
tho vụng về dò vào trong miệng của hắn, giống như an ủi, lại như trêu
chọc. Trong lòng nàng cũng không phải là không có sợ hãi.
Rời môi Hứa Tiên, nàng có chút ngượng ngùng nói:
- Quan nhân, để tat hay quần áo đã!
Hứa Tiên đặt nàng ngã xuống giường, cởi y sam trên người nàng, trong bóng
tối, làn da trắng như tuyết đang ẩn hiện. Tinh tế vuốt ve mỗi một chỗ
trên thân thể nàng, muốn xác định nàng thật sự tồn tại trong lòng mình.
Bạch Tố Trinh cũng chỉ kịp bày một bức tường vô hình để che chắn, rồi
bắt đầu tinh tế phát ra tiếng rên rỉ.
Một đêm này, Hứa Tiên kịch liệt chiếm lấy nàng, nàng cũng dịu ngoan đáp lại, bọn họ nóng bỏng cảm
thụ được sự tồn tại của đối phương, muốn đem đối phương hòa vào trong cơ thể của mình.
Trong viện, trường kiếm còn đang cắm trên mặt đất. Một ít vết máu nhàn nhạt loang ra trên Truy Tinh kiếm, đông lại trong
gió tuyết, rồi khi tuyết bắt đầu dừng lại, tan ra từ từ chảy xuống theo
nước tuyết tan.
Một bàn tay lớn rút thanh Truy Tinh kiếm sáng
ngời đặt trước mặt, một đôi mắt máu đen tròng mắt sáng lên. Nếu như đây
là sự lựa chọn của ngươi, vậy thì sự tồn tại của ta lại là cái gì chứ?
Xuyên việt, trên đời này thật sự có người có thể làm được chuyện đó. Linh hồn xuyên phá giới hạn thời không sao? Nếu như thật sự có chuyện đó, vậy
hai thế giới đó vì sao lại có nhiều chuyện khác biệt như thế cơ chứ?
Sau tứ tuyết, trong những ngày trời đột nhiên lạnh giá, Hứa Tiên đã trải
qua mạo hiểm hôm trước, tiếp tục trên con đường tu hành càng cẩn thận
hơ. Vốn là còn có chút coi thường “Thiên Kiếp”, hôm nay thu liễm lại
toàn bộ, chuẩn bị tinh thần để ứng đối. thiên đia đại kiếp mà tất cả
người tu hành đều phải đối mặt, bất luận là kẻ nào cũng không thể giúp
đỡ, chỉ có thể dựa vào thực lực của bản thân để vượt qua.