Nếu thua, chắc chắn là thần hồn tiêu tán. Đây là hậu quả mà bất kỳ kẻ
nào cũng không thể gánh chịu nổi, cho nên Hứa Tiên đã quyết định tận
lực kéo dài thời gian Thiên kiếp.
Đạo hạnh của Hứa Tiên tiến bộ
quá nhanh, thực lực tăng lên quá nhanh cũng khiến cho hắn có cảm giác
lâng lâng. Bỏ qua được nhiều tiểu tiết, mấy ngày nay có sự trợ giúp của
Bạch Tố Trinh, ôn luyện kỹ càng cho hắn, làm cho hắn nhớ tới lúc chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp trung học ở kiếp trước. Hơn nữa lúc chiến đấu
của Đông Nhạc Đại đế kia chính là kinh nghiệm của bản thân, càng cảm
nhận được rằng lực lượng mà mình nắm trong tay vẫn chưa đủ. Nhưng dù sao thế nào cũng khó đạt được tới trình độ như Đông Nhạc Đại đế kia.
Ngày hôm trước, hắn vừa thử nhân cách phụ kia một lần, nhưng là trước tiên
đã để cho Bạch Tố Trinh khóa chặt hắn lại, tuyết đối không thể thoát
ra được, mới bắt đầu thử. Nhưng kết quả lần thử này lại làm cho Hứa
Tiên có chút yên lòng, nhưng cũng có chút thất vọng, tình hình cũng
không khác với đêm đó mở ra nhân cách phụ, cũng đã hắn không chế hoàn
toàn.
Từ từ trong mộng, sau khi bong sáng vĩ ngạn kia biến mất,
tính cách thứ hai dường như mất đi ý thức của bản thân, mà hoàn toàn
biến thành một loại trình tự dựa theo trí nhớ còn lại của Đông Nhạc Đại
đế, có thể tạm thời thay thế chủ nhân cách của Hứa Tiên làm việc, nhưng tuyệt sẽ không làm trái với ý chí của chủ nhân cách. Nếu phải nói, có
thể coi như dồ vật giống với “ Nhân công trí năng” vậy.
Hứa Tiên biết, như vậy thì có thể mất đi khả năng đối thoại, nếu muố biết toàn
bộ mọi chuyện của năm đó, chỉ có thể làm cho bản thân mình trở nên thật
mạnh mẽ, tiếp nhận thêm trí nhớ của Đông Nhạc Đại đế. Nhưng không thể
phủ nhận, bản thân mình khi mở ra nhân cách Đông Nhạc Đại đế rất mạnh.
Cái kiểu nắm chắc đại cục, khống chế năng lượng cũng là điều mà Hứa
Tiên không thể sánh kịp. nhưng Hứa Tiên cũng không hề muốn lệ thuộc vào cách đó, mà hiện tại học tập khống chế năng lượng, không chế nghi ngờ,
hắn có một người thầy tốt nhất.
Mà điều duy nhất làm cho Hứa
Tiên vui vẻ, không nghi ngờ chính là trải qua cuộc sống bình thường,
Bạch Tố Trinh lo liệu việc nhà, Hứa Tiên được Vân Yên dạy đọc sách
viết văn, để năm sau đề danh kim bảng.
Đêm đó, Hứa Tiên dang
định đi ngủ cùng Bạch Tố Trinh, ngoài cửa lại có một tiểu quỷ tới mời, nói muốn mời Hứa Tiên đến Thành Long miếu dự tiệc. Bạch Tố Trinh vốn đã bị Hứa Tiên quấn chân không chịu nổi, giờ phút này vội vàng nói:
- Chàng mau đi dự tiệc đi, tối nay thiếp muốn ngồi tu luyện.
Tại Hứa Tiên mà nàng đã rất nhiều tối không tu luyện rồi.
Hứa Tiên cười nói:
- Mỗi đêm không phải chúng ta đều tu luyện sao?
Thân thể Hứa Tiên đương nhiên là long tinh hổ mãnh, như kim đồng chi thân
vừa phá, lại càng như thực tủy tri vị, làm cho cả Bạch Tố Trinh cũng
có cảm giác không ứng phó nổi. trong lúc khí tức giao cảm thì có lợi cho cả hai bên. giáo càn nói song tu, quả nhiên không phải là giả.
Bạch Tố Trinh xấu hổ đỏ mặt nói:
- Cái đó làm sao giống nhau được, chàng mau đi đi, thiếp hộ pháp cho chàng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ càng lộ vẻ kiều diễm, Hứa Tiên cười nhẹ nhàng hôn lên môi nàng:
- Vi phu đi vậy.
Liền nở nụ cười đi theo tiểu quỷ đó tới Thanh hiểm miếu.
Trên đường di, Hứa Tiên hỏi tên quỷ mặt đỏ này:
- Không biết là vì chuyện gì?
Quỷ mặt đỏ thở dài:
- Lại cũng là vì tiểu nhân, không cẩn thận xúc phạm một đại nhân vật ở âm ti, nhất định phải bắt tiểu nhân đi. Nhờ có đại nhân nhà ta đứng ra
điều giải, lần này chính là mở tiệc chiêu đãi đại nhân vật kia.
Khuôn mặt dữ tợn của Quỷ mặt đỏ cũng hiện ra mấy phần ủy khuất cùng sợ hãi.
Hứa Tiên thầm nghĩ, hóa ra là mời ta làm người tiếp khách, nhưng quan hệ
của hắn với Thành Đà Triệu Văn hội, lại thêm nhạc phụ Thân Đồ trượng của mình cũng không phải chỉ là hờ hững, đương nhiên sẽ không đành từ chối.
Đi tới trước miếu Thành bộ, lại thấy một chiếc xe xa hoa, quanh đó có rất
nhiều âm binh hộ vệ mang giáp đứng coi chừng. Đi vào trong miếu
Thành
bộ, cũng có thật nhiều binh sĩ gác. Vừa thấy Hứa Tiên tiến tới, cũng
trợn mắt lên ra oai. Uy thế này chính là ngay cả quỷ mặt đỏ cũng sợ run
cả người. Hứa Tiên lại cười nhìn lại, chúng quỷ binh chỉ thấy trong mắt hắn kim quang chợt lóe, không tự chủ cúi đầu. duy chỉ có một quỷ tướng
là dám không cúi đầu, tiến lên đây truy vấn. quỷ mặt đỏ vội vàng tới ứng đối, mởi có thể đi vào.
Hứa Tiên thầm nghĩ, lần này người tới
đại khái thật sự là đại nhân vật Minh phủ, tu vi của những âm binh này
cũng không kém, mạnh hơn nhiều so với đám âm binh Hứa Tiên đã chứng
kiếm ở Cửu vương phủ. Mà quỷ tướng, chính là tên chỉ sợ cả Thần Đồ
trượng cũng không thắng nổi.
Trong lòng tên quỷ tướng cũng càng
kinh ngạc. con người vẻ thư sinh yếu đuối như vậy không thấy được mạnh
tới đâu, nhưng có một cỗ uy thế có thể làm cho hắn sợ hãi cúi đầu. quay
lại nhìn đám quân tốt phía sau, không có một tên nào dám ngẩng đầu lên.
Hứa Tiên đi thẳng vào bên trong, thấy trong sảnh đã bố trí xong xuôi yến
tiệc. Triệu Văn Hội, Thân Đồ trượng đều đã tới, còn có một nam
tử xa lạ đang ôm một nữ tử xinh tươi. Nhìn dung mạo nam tử
chẳng qua cũng chỉ tầm hai mươi mấy tuổi, cẩm y ngọc đái, ăn
mặc cao quý, diện mạo lại tuấn mỹ, có vẻ như công tử hận duệ quyền quý. Còn nữ tử kia, chỉ dùng hai tử lệ sắc cũng không
thể tả hết được vẻ xinh đẹp, nhưng lại không phải là kiểu mà
Hứa Tiên yêu thích.
Triệu Văn Hội mặc trang phục bình
thường, cẩn thận phụng bồi, nói mấy câu nịnh nọt. Công tử kia
chẳng qua chỉ là khẽ nhếch miệng mỉm cười, câu được câu không
đáp lại lời của hắn. Thận Đồ trượng lại đứng cách đó một
quãng, chân mày nhíu chặt lại.
Triệu Văn Hội vừa thấy Hứa Tiên đi tới, hai mắt sáng lên, vội vàng giới thiệu cho Hứa Tiên:
- Hán Văn, đây là con trai của Sở Giang Vương, Tào thế tử.
Hắn định giới thiệu tên, mới nhớ tới, đối phương căn bản không nói tên của hẳn ra.
- Tào thế tử, đây là danh tu ở bổn địa, Hứa Tiên, Hứa Hán Văn.
Thơ từ của hắn cũng nổi đại danh khắp chốn phàm trần.
Tên Tào thế tử kia vừa thấy Hứa Tiên, bất giác thu hồi mấy phần
tư thái xấc lão lúc trước. Buông nữ tử bên cạnh ra, chắp tay
cười nói với Hứa Tiên:
- Hóa ra là Hứa hiền đệ, nghe
đại danh đã lâu, nghe danh đã lâu. Không ngờ tu vi cao như vậy lại có thể làm được những thi từ phàm trần kia, hôm nào là cho vi huynh được nghe một chút.
Hắn thấy Hứa Tiên tu vi bất phàm, tỏ ra tư thái “Chiêu hiền đãi sĩ”.
Trong lòng Triệu Văn Hội thầm mắng hắn bất học vô thuật, thậm chí
ngay cả thi từ của Hứa Tiên cũng chưa từng nghe qua. Hơn nữa với tu vi ngày nay của Hứa Tiên, cũng dám xưng một tiếng hiền đệ.
Nhưng ánh mắt lại chăm chăm nhìn về Hứa Tiên, mong hắn có thể
ứng đối hài hòa.
Hứa Tiên cũng cười đáp lễ, biết Triệu Văn Hội khó xử, Sở Giang Vương là một trong thập điện Diêm
Vương, quyền thế rất lớn ở Âm tu. Hắn chẳng qua chỉ là một
thành long nho nhỏ, còn đang đắc tội với người ta, cho nên càng
phải cẩn thận.