Hứa Tiên mang Ngư Huyền Cơ đặt lên giường, lo lắng nói :
- Phải chăng đã mất đi hồn vía rồi, ta sẽ đến địa phủ, nhất định mang nàng trở về.
Bạch Tố Trinh cắn chặt môi, chậm rãi nói :
- Huyền Cơ à, nàng đang ở đâu rồi ?
Hai dòng lệ bất giác tràn ra.
Vừa nghe tin đã tìm thấy sư phụ, Duẩn Nhi ngất đi khi nghe thấy tin dữ.
Hứa Tiên nắm tay nói :
- Còn cách gì không, ta vẫn còn hơn hai trăm vạn công đức. Nếu không đủ,
cho dù là thượng thiên linh chi hay là địa giới tiên thảo, bằng mọi cách ta sẽ mang nàng trở về, kể cả tìm đến Quan thế âm bồ tát hay Nam cực
tiên ông. Cho dù là Bích Lạc hay Hoàng tuyền, ta nhất định phải mang
nàng trở về.
Cũng dễ hiểu rằng, đối với giới tu tiên mà nói, mất
đi hồn phách là chuyện thế nào. Những thứ này có thể “cải tử hoàn sinh”, vô cùng linh diệu. Chỉ cần vẫn còn hồn phách, cho dù là đã mất đi thân
thể, vẫn có thể hồi sinh, nhưng nếu đã mất đi hồn phách thì hết cách.
Tiểu Thiến nhìn Ngư Huyền Cơ một lúc, đột nhiên nói :
- Hình như vẫn còn một cách.
- Là cách gì?
Cả đám người đồng thanh hỏi.
- Mệnh hồn của Ngư đạo trưởng vẫn chưa rời khỏi thân xác, nay bị Thiên
Lôi trận làm tan mất hồn phách, những hồn phách kia có lẽ chưa biến mất, nhưng bằng sự tu luyện của bà ấy có lẽ những hồn phách kia vẫn chưa
biến mất. Ta nghe nói có một loại pháp thuật, chỉ cần mệnh hồn còn thì
có thể triệu hồi hồn phách lại.
Người người đều có ba hồn bảy
vía. Hồn có ba phần, một là thiên hồn, hai là địa hồn, ba là mệnh hồn.
Phách có bảy phần, một phách thiên trùng, hai phách linh tuệ, ba phách
vi khí, bốn phách vi lực, năm phách trung xu, sáu phách vi tinh, bảy
phách vi anh. Hợp lại thành hồn phách, thường ngày hồn phách không chia
lìa, một khi bệnh nặng thì thân phách sẽ giống như rời khỏi thân thể.
Người tu hành giống như Ngư Huyền Cơ hồn phách đã ngưng kết thành Dương
Thần, bình thường sẽ không phân tán, cũng chỉ khi gặp phải biến cố thiên kiếp như vậy mới bị hồn phi phách tán.
Trong hồn phách, căn bản
nhất chính là mệnh hồn, hồn phách của hắn đã bay ra trong Thiên Lôi
nhưng chỉ có mệnh hồn mạnh nhất vẫn còn tồn tại.
Bạch Tố Trinh cau mày nhìn về Hứa Tiên nói:
- Ta cũng biết được là loại pháp thuật này đã sớm thất truyền.
Loại pháp thuật này, Đông Nhạc đại đế nhất định biết.
Đôi mắt Hứa Tiên trở nên sâu thẳm, bắt đầu truyền ra mệnh lệnh, chuẩn bị
làm phép. Công việc trong phủ bỗng chốc trở nên lu bù, tất cả đều đang
tất bật đi chuẩn bị thứ đồ mà Hứa Tiên cần.
Trong phòng u ám, chỉ có giá cắm nến ở bốn góc phòng phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Hứa Tiên cắt cổ tay, máu tươi liền chảy ra và được điều khiển lơ lửng trong không trung. Pháp thuật này phải dùng máu tươi của người thực hiện mới
thành được. nếu là người thường mất nhiều máu như vậy có lẽ đã chết
không sống nổi rồi, Hứa Tiên mặc dù thân thể cường tráng nhưng một chốc
bị mất nhiều máu như vậy, sắc mặt cũng tái nhợt đi trông thấy.
Hứa Tiên gục trên mặt đất, bút lông đã thấm hết máu tươi, viết mấy ký hiệu
nguệch ngoạc trên mặt đất sạch sẽ, khi viết máu tươi lập tức đọng lại
thành màu đen, viết đủ một trăm cái. Vây quanh một khu trung tâm, hiện
đầy trên mặt đất thành một trận pháp. Hắn mới đứng dậy. Thuật chiêu hồn
này hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc, chỉ là tận lực làm thôi. Thành
hay không thành đều do ý trời.
Ngư Huyền Cơ nằm yên một bên. Bạch Tố Trinh đã tắm rửa thay quần áo cho bà ta. Mái tóc dài được buộc lên,
trên người chỉ mặc một bộ đồ màu trắng, lộ ra vùng cổ thon dài và mắt cá chân mảnh khảnh. Hứa Tiên ôm lấy bà đặt ở trung tâm pháp trận.
Hứa Tiên một tay cầm pháp quyết, một tay loạng lắc chuông đồng màu vàng, vang lên tiếng kêu leng keng, miệng đọc tụng chú ngữ.
Căn phòng được bịt kín, ánh nến bốn góc phòng bỗng chốc dao động, ánh sáng
trong phòng bỗng rung động. Tay Hứa Tiên ấn một cái xuống mặt đất, tiếng chuông càng dồn dập hơn, những ký hiệu màu đen trên mặt đất liền lay
động. Qua lớp ánh sáng màu vàng, những ký hiệu trên mặt đất đứng lên,
dường như những tiểu nhân có tính
mạng chen nhau lao vào Ngư Huyền Cơ,
tràn vào cơ thể bà ta.
Ngư Huyền Cơ chợt động đậy. Hứa Tiên biết
mệnh hồn đã phát huy tác dụng, nhưng nếu chỉ có mệnh hồn thì không có
chút ý nghĩa nào.
Đợi đến khi tất cả các ký hiệu đều tràn vào cơ
thể Ngư Huyền Cơ, Ngư Huyền Cơ từ từ hiện lên trên mặt đất, hai chân rủ
xuống, cứ như vậy huyền phù trong không trung. Xuyên qua lớp bạch y đơn
bạc, có thể thấy được da thịt của bà, vô số những ký hiệu màu vàng đang
chuyển động.
Hứa Tiên trong lòng khẽ động, đã đến lúc rồi, tiến
lên, đầu ngón tay hắn chỉ vào điểm sáng màu vàng trên trán Ngư Huyền Cơ. Một vòng ánh sáng vô hình từ trong căn phòng nhỏ bay ra, rung động
giống như lan tràn ra cả phạm vi Bách Lý, sau đó mới dần dần tỏ khắp,
rồi sau đó là một luồng ánh sáng khác.
Sau đó có thể triệu được
bao nhiêu hồn phách mới có thể biết được lần làm phép này thành hay bại. Ba hồn bảy vía, hiện vẫn còn thiếu hai hồn bảy phách, nếu không thể
triệu hồi toàn bộ thì rất có thể sẽ chỉ cứu về được một hoạt tử nhân mà
thôi.
Hứa Tiên không ngừng đọc thần chú. Trên trán dần rỉ ra mồ
hôi nhưng vẫn chưa có kết quả. Lúc anyf, ánh nến trong phòng bỗng nhiên
có một ngọn bị dập tắt, một luồng khí trắng nhàn nhạt khó nhìn tràn vào
cơ thể Ngư Huyền Cơ làm cho cả người bà rung động, Hứa Tiên trong lòng
vui mừng, không kịp phân biệt thứ vừa được triệu hồi là một phách, càng
đọc thần chú to hơn.
Giống như là phản ứng dây chuyền, ánh nến
trong phòng từng ngọn bị dập tắt, một luồng khí trắng bay tới nhập vào
thân thể của bà ta. Nửa canh giờ trôi qua. Hai hồn đều đã trở về. Bảy
phách thì đã có sáu, hiệu quả hoàn hảo hơn so với tưởng tượng của Hứa
Tiên. Đã không cần phải lo lắng đến vấn đề sinh tử của nàng nữa rồi.
Nhưng vẫn còn thiếu một phách cho dù Hứa Tiên gọi thế nào cũng không hề có
phản ứng gì. Hoặc là bị quỷ khác nuốt phải, hoặc là đã bị tan biến rồi.
như vậy thì cho dù có gọi như thế nào cũng sẽ không có tác dụng. Đối với người thường thì còn có thể thiếu một phách, nhưng với người tu hành,
như vậy chẳng khác nào đoạn tuyệt con đường tu hành.
Bỗng nhiên
ánh nến cuối cùng dập tắt. Trong phòng hoàn toàn chìm trong bóng tối,
chỉ có ký hiệu ánh sáng màu vàng hiện lên trên người Ngư Huyền Cơ, rồi
sau đó cũng chầm chậm giảm đi. Ngư Huyền Cơ giống như khúc gỗ bị chặt
đứt, vô lực từ không trung rơi xuống, Hứa Tiên đón lấy, trong phòng thở
phào nhẹ nhõm. Thấy những luồng khí trắng đang quấn quýt trong cơ thể
nàng nhưng chưa hoàn toàn dung hợp. Hắn vươn tay thử xem hơi thở của
nàng, chỉ cảm thấy hơi thở hơi nóng, bộ ngực cứ phập phồng như vậy.
Hứa Tiên lúc này mới hoàn toàn an lòng, vừa nãy không nhận thấy, giờ phút
này nhìn thấy cơ thể nàng hiện lên sau lớp bạch ý mỏng manh, sau vạt áo
*** thon dài hiện lên mơ màng, cảm giác lúc này đúng là có mấy phần mê
hoặc lòng người. Hứa Tiên vội quay đầu đi chỗ khác, chào hỏi Bạch Tố
Trinh đi vào. Giao Ngư Huyền Cơ cho nàng: