Hứa Tiên Chí

Chiêu Hồn. (2)


trước sau

- Cần phải thanh tĩnh một lúc, chỉ là pháp lực đã biến mất thôi.

Bạch Tố Trinh ôm chặt lấy Ngư Huyền Cơ, mặt dán vào gương mặt của nàng:

- Dù sao cô không có chuyện gì là tốt rồi!

Hứa Tiên đi ra khỏi căn phòng tối tăm, ánh mặt trời chói lóa, trái tim hắn dường như cũng được chói sáng thêm.

Duẩn Nhi liếc nhìn, chảy nước mắt nói:

- Cảm ơn sư thúc.

Hứa Tiên ngồi xổm xuống, nhìn chăm chăm vào gương mặt của nàng:

- Sau này sư phó của ngươi nếu còn muốn làm chuyện gì trẻ con thì ngươi phải nói trước cho ta, rõ chưa?

Nếu như hắn ở bên cạnh thì có lẽ đã không dẫn tới hoàn cảnh nguy hiểm như vậy. Người sư tỷ này tính tình không khỏi quá độc đoán rồi.

Duẩn Nhi ách một tiếng nói:

- Duẩn Nhi sau này sẽ nghe lời sư thúc.

Hứa Tiên vỗ vỗ đầu nàng nói:

- Ngoan, đêm nay sư thúc sẽ làm đồ ăn ngon cho ngươi.

Mấy ngày sau đó, Ngư Huyền Cơ vẫn chưa hề tỉnh lại, vẫn ngủ như vậy. Đám nữ nhân trong phủ thay phiên nhau tới chăm nom, Duẩn Nhi càng không rời nửa bước.

Hứa Tiên cũng thường tới thăm và hoàn toàn không có cách gì với “mỹ nhân ngủ” này. Giúp nàng đắp lại chăn, thở dài đang định đứng dậy, hắn chợt nghe thấy tiếng nói mơ, Hứa Tiên giật mình quay đầu lại. Quả nhiên lông mi của nàng đang rung động, rồi sau đó hai mắt từ từ mở ra, đôi mắt trong veo ấy mang lại cho người ta một cảm giác “trong suốt”, rồi sau đó nàng nhìn về phía Hứa Tiên đang ngồi bên giường.

Hứa tiên nhẹ giọng:

- Sư tỷ. Sư tỷ.

Ngư Huyền Cơ nở nụ cười:

- Ni ba.

- Ba ta sao?

- Hì hì.

Ngư Huyền Cơ nở nụ cười ngây ngốc như trẻ con, đưa tay nhéo lỗ mũi Hứa Tiên.

Hứa Tiên há hốc mồm:

- Xong rồi, sư tỷ bị ngốc rồi.

Trong lòng không khỏi u sầu, nàng lại nhéo không ngừng, liền quát:

- Đừng nhéo nữa! xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Ngư Huyền Cơ bị Hứa Tiên dọa cho sợ hết hồn, nước mắt bắt đầu chảy ra, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc, rồi òa khóc lên.

Hứa Tiên dứt khoát quay đi, nói với Duẩn Nhi còn đang ngơ ngác:

- Duẩn Nhi, đi gọi nương tử của ta, chính là sư tổ của ngươi lại đây.

Sau đó, hắn quay đầu lại đặt tay của Ngư Huyền Cơ trên mũi của mình nói:

- Ta sai rồi, để cho sư tỷ nhéo còn không được sao?

Lúc Bạch Tố Trinh tới, lỗ mũi Hứa Tiên đã đỏ lên, trong mắt cũng có nước mắt

- Quan nhân, chàng đừng lo lắng.

Hứa Tiên nói:

- Ta không phải lo lắng mà là lỗ mũi chua.

Trải qua một hồi xem bệnh, Bạch Tố Trinh thở phào một cái nói:

- Huyền Cơ nàng ấy không sao, chỉ là hồn phách bị thương quá nặng nên mất đi toàn bộ trí nhớ, hiện tại mới giống như đứa trẻ mới ra đời.

Hứa Tiên biết chuyện liền hỏi:

- Còn có cơ hội khôi phục không?

Hắn không khỏi nhìn về phía giường của nàng, nàng đang mò chơi gối, dường như đang muốn mở ra xem bên trong có gì. Cô nương dung nhan tuyệt mĩ ấy lại đang mang vẻ mặt của một đứa trẻ đúng là có chút kỳ quái nhưng không thể không nói là vô cùng đáng yêu.

Bạch Tố Trinh lướt qua, suy tư nói:

- Hẳn là có thể, chỉ cần hồn phách hoàn toàn dung hợp, trí nhớ chắc sẽ từ từ khôi phục.

Hứa Tiên nói:

- Vậy hiện tại thì sao?

- Đương nhiên là phải chăm sóc tốt cho cô nương ấy, bộ dạng này có lẽ không nên để cho quá nhiều người biết, thiếp sẽ đưa cô ấy về Huyền Cơ xem sao.

Hoàng Vân có tác dụng ẩn thân, liền được Hứa Tiên dùng để chở Ngư Huyền Cơ bay về Huyền Cơ, giữa không trung nàng hưng phấn hét lên, Hứa Tiên không thể không ôm sát bờ eo của nàng, tránh không để nàng té xuống. Mặc dù giờ đây tâm trí nàng vô cùng trẻ con nhưng cơ thể lại hoàn toàn trưởng thành, nàng không có chút ý niệm kiêng kỵ nào trong đầu, để cho Hứa Tiên không thể không mặc niệm kinh thư, thanh trừ những tạp niệm ra khỏi đầu. nguồn tunghoanh.com

Phải rất vất vả mới tới được Huyền Cơ Quan, đặt Ngư Huyền Cơ xuống, liền nghe thấy tiếng nàng không ngừng huyên thuyên, trèo lên để nhặt một cục đá. Hứa Tiên liền tranh thủ ôm lấy nàng:

- Mặt đất rất bẩn.

Nàng nhất thời không vui, bộ dạng như muốn khóc. Hứa Tiên bèn đưa lại cục đá, nàng mới vui vẻ ra mặt.

Hứa Tiên vò đầu, vừa đoạt lấy cục đá, nàng liền rưng rưng muốn khóc lại nhanh chóng kín đáo đưa lại cục đá cho nàng, nàng mới nín khóc. Vừa đoạt, lại cho.

Hình như rất vui
vẻ.

Lại một lần nữa giành lấy. Giơ lên cao, Ngư Huyền Cơ kiễng chân nhưng vẫn chưa đủ tới, không ngờ lại áp vào người hắn.

Hứa Tiên ngẩn ra, bộ ngực mềm mại quá.

- Quan nhân, chàng đang làm gì đó?

Hứa Tiên quay đầu lại, thấy Bạch Tố Trinh đang nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy hoài nghi. Giao Ngư Huyền Cơ cho Bạch Tố Trinh, hắn ngượng ngùng vò đầu:

- Ta đi quét dọn.

Hứa Tiên định quét dọn Huyền Cơ quan đầy tro bụi, bỗng thấy trên bàn có một cái túi lớn liền hỏi:

- Duẫn Nhi, đây là cái gì?

Duẫn Nhi vừa nói Hứa Tiên mới biết Ngư Huyền Cơ đã muốn từ chối.

Hắn không khỏi nghĩ đến, nếu là vượt qua thiên kiếp, hắn còn không rõ tình hình lúc này, liền đi vào trong huyền cơ đầy tro bụi, không có hoa quế cao, không có Duẩn Nhu, không có nàng, liệu khi đó hắn sẽ có cảm giác như thế nào? Hôm nay cuối cùng nàng vẫn còn ở đây, nhưng sau này thì sao? Khi duyên đã tận, có lẽ sẽ thật sự phải chia ly!

Khi Hứa Tiên đã quét dọn xong, Bạch Tố Trinh muốn lưu lại bên trong, muốn chăm sóc nàng.

Hứa Tiên cũng biết không có ai tốt hơn nàng, lúc đi còn quay đầu lại nhìn nàng. Đôi mắt nàng tinh khiết như luu ký, đang nhìn hắn cười tươi tắn.

Phất tay một cái coi như lời cáo biệt. Ít nhất hiện tại, nàng vẫn còn ở bên cạnh ta.

Cả hai người đều không nhịn được muốn đến thăm Huyền Cơ.

Vừa vào cửa đã thấy Ngư Huyền Cơ với Duẩn Nhi đang ngồi chồm hổm trên mặt đất chơi bùn. Trên người, trên mặt của Ngư Huyền Cơ dính đầy tro bụi. So với hình ảnh trước kia không nhiễm chút bụi trần thì tưởng như là hai người. Bộ dáng hăng hái bừng bừng, hết sức khả ái. Khí trời có chút lạnh khiến bàn tay nhỏ bé của các nàng cũng đỏ bừng lên, nhưng hứng thú trên mặt không giảm chút nào. Dậm dậm chân để làm thành một cái gò đất, gọi nước lên rồi vỗ vỗ.

Cuối cùng Duẩn Nhi cắm một mảnh gỗ vào gò đất. Kêu khóc nói:

- Sư thúc, người chết rất thảm a!

Ngư Huyền Cơ ngẩn người, cũng vội vàng kêu khóc:

- Sư thúc. Ngươi chết rất thảm a!

Hứa Tiên :……

Duẩn Nhi ở một bên đính chính nói:

- Sư phụ, người phải gọi là sư đệ mới đúng.

Ngư Huyền Cơ cũng rất có linh tính, suy nghĩ một chút liền nói:

- Sư đệ, ngươi chết rất thảm a!

Hứa Tiên: ……

Bạch Tố Trinh rút tấm gỗ ra, nhíu mày nói:

- Nhìn xem các ngươi, ra hình dáng gì rồi, đã nói là không cho các ngươi chơi mà.

Sau đó dùng tay phủi bụi bặm trên người các nàng, rồ nhìn Hứa Tiên nói:

- Quan nhân, ngươi đã đến rồi.

Ngư Huyền Cơ và Duẩn Nhi biết điều cúi đầu xuống, đợi đến khi Bạch Tố Trinh quay đầu đi liền nhìn nhau cười, tinh khiết không nhiễm chút bụi trần.

Hứa Tiên đi lại gần Bạch Tố Trinh, lúc đia ngang qua gò đất, “không cẩn thận” dẫm một phát lên gò đất, sụp.

Ngư Huyền Cơ cắn môi, giật nhẹ ống tay áo của Duẩn Nhi, Duẩn Nhi nói:

- Không cần để ý đến hắn, hắn là người xấu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện