Thông tin truyện Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Hứa Với Ai Vĩnh Viễn Sánh Cùng Trời Cuối Đất

Tác giả:

Thể loại:

Ngôn Tình

Lượt xem:

983

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 9/10 từ 11642 lượt

REVIEW TRUYỆN CHO AI SÁNH CÙNG TRỜI ĐẤT

Tác giả: Mộc Thanh Vũ

Thể loại: Hiện đại, Yêu thầm, Nam chính si tình, Hơi Ngược, HE.

Tình trạng: Đã Xuất bản.

Số chương: 8 chương + 1 Ngoại truyện

-------------------

"Cứ ngỡ là khắc cốt ghi tâm, đến một ngày bỗng chốc nhận ra chỉ là mưa gió thoảng qua...

Khi yêu, tưởng rằng người đó là cả cuộc đời mình, ai ngờ vừa tỉnh giấc mộng, đã đứng bên cạnh một người khác." (*)

Si Nhan - vẫn luôn ngỡ rằng mình là cô gái hạnh phúc nhất, có một gia đình ấm êm, có cha mẹ  yêu thương, có anh trai chiều chuộng và có một người bạn trai sẵn sàng che chở cho cô. Nhưng vào năm mười tám tuổi, mẹ xảy ra tai nạn và qua đời, cha cô bị tố cáo tham nhũng phán quyết ở tù, anh trai phải tìm kiếm người giúp đỡ, còn chàng trai cô dùng tuổi thanh xuân của mình để yêu vào ngày cha cô bị tạm giam anh ta nói lời chia tay.

Cô không chịu nổi những tổn thương ấy cho nên rời thành phố A đến Thành Cổ bắt đầu cuộc sống mới. Thật may trong những năm tháng đó cô được sự giúp đỡ của Ôn Hành Viễn - bạn thân anh trai Si Hạ, nên cuộc sống không quá khó khăn. Chỉ là, cô luôn nhớ về những năm tháng ngây ngốc yêu một người.

Nếu có ai hỏi Si Nhan rằng, quan hệ của cô và Ôn Hành Viễn là gì thì câu trả lời của cô luôn là “Anh ấy chỉ là bạn của anh trai tớ mà thôi!”. Nhưng những lúc ở một mình cô luôn tự hỏi bản thân mình rằng, thật sự cô chỉ xem anh là bạn của Si Hạ không hơn không kém, câu trả lời là không. Bởi vì cô hiểu được tâm ý của anh nhưng bản thân cô không đủ lòng tin, càng không có dũng khí để đón nhận tình cảm ấy. Nên khi đối diện câu hỏi của anh: “Em rốt cuộc muốn tránh né đến khi nào?”. Khoảnh khắc ấy cô rất muốn nói với anh rằng: “ Anh kiên trì được bao lâu, chuẩn bị khi nào thì từ bỏ?”, nhưng cô không dám, cô sợ khi nói rõ tất cả, giữa họ không còn gì nữa.

“Tiểu Nhan, không phải là đến giờ em vẫn chưa phát hiện ra tâm tư của Hành Viễn đấy chứ?”

“Sao anh biết?”

“ Nếu như anh không biết, sao có thể đồng ý cho cậu ấy đưa em đến thành cổ?”

“Vậy thì chí ít là ba năm phải không?”

“Đâu chỉ có thế!”

Đến thật lâu sau đó cô mới hiểu bốn chữ “đâu chỉ có thế” mà Si Hạ khi nói ẩn chứa bao nhiêu nỗi xót xa … là ý gì?

Hóa ra, cô để lỡ một người yêu cô sâu đậm đến vậy.

Ôn Hành Viễn tài hoa, khiến cho mọi người ca ngợi, nhưng ánh mắt của anh luôn hướng về cô gái tên Si Nhan. Khi gia đình của Si Nhan gần như lâm vào bước đường cùng, không ai biết lý do tại sao Ôn Hành Viễn đột ngột trở về nước, anh giúp Si Hạ lo hậu sự cho mẹ, dùng sức ảnh hưởng của Ôn gia và tất cả các mối quan hệ để cứu ông Si Nhàn Minh ra khỏi cảnh lao tù. 

Tất cả mọi người đều nhìn thấy mọi việc của anh đang làm là vì ai, chỉ riêng Si Nhan đang chìm đắm trong những tổn thương là nổi đau mất mẹ và chia tay người yêu nên không hề nhận ra.

Đứng trước một Si Nhan bị tình yêu vứt bỏ, Ôn Hành Viễn tài giỏi hơn người thì có ích gì? Bởi cũng có người từng hứa với cô sánh cùng trời đất nhưng lại nói hai tiếng "chia tay" dễ dàng, khiến cô chẳng thể tìm thấy phương hướng. Sau đó, cô gặp anh, được anh đến Thành cổ, ở cạnh cô một năm liền. Hai năm tiếp theo, anh và cô chỉ gặp nhau một lần, mối quan hệ ấy hời hợt giữa hai người từ đầu đến cuối đều được duy trì bằng những cuộc điện thoại, mỗi câu trêu chọc, mỗi lời nói của anh lúc đấy đều là sự quan tâm không biểu lộ cảm xúc. 

Đôi lúc anh nghĩ, có lẽ cô không biết được mỗi cuộc điện thoại mà cô luôn cảm thấy phiền phức kia, thực ra là anh đang nhắc nhở cô về sự tồn tại của anh. Nhưng cô lại nói: “Ôn Hành Viễn, cảm ơn anh đã ở bên em lâu như vậy?”, cô từ chối tình của anh chẳng hề quanh co, cô luôn như thế chẳng sợ anh đau lòng .

Vì thế anh cũng muốn thẳng thắn nói với cô rằng: “Anh chưa từng dám hy vọng xa vời rằng em sẽ đáp lại anh bằng tình yêu. Nhưng anh không thuyết phục nổi bản thân từ bỏ”. “Từ giây phút này trở đi, em có thể dũng cảm một lần vì anh?” hay không?. 

Cô trả lời bằng giọng điệu kiên định: “Em nghĩ, em có thể”. Chỉ mấy chữ đơn giản, anh lại cảm động nghẹn ngào: “Anh tưởng rằng cả đời này sẽ không có cơ hội nhận được câu trả lời này”. 

Cô xót xa rơi lệ: “Xin lỗi, đã để anh phải đợi lâu”.

Có lẽ trong cuộc đời này quyết định đúng đắn nhất của Si Nhan chính là chấp nhận buông bỏ quá khứ để bên anh, yêu anh và trở thành vợ của anh.

-----------------------------------------

Trong truyện mình còn tiếc cho tình yêu Quý Nhã Ngưng và Đường Nghị Phàm, họ trải qua tình yêu đẹp đẽ, đang bước đi trên con đường hôn nhân tưởng chừng sẽ bạc đầu giai lão. Nhưng đến cuối cùng họ lại bỏ lỡ nhau chỉ vì họ xem nhẹ những nhân tố xung quanh tưởng rằng tình yêu cả hai đủ lớn để đương đầu với sóng gió ngoài kia. Cái sai của Đường Nghị Phạm chính là không giải thích rõ với Quý Nhã Ngưng mà lại giấu giếm vô tình để người thứ ba  “ảo tưởng” xen vào làm rối tung cuộc sống hôn nhân của cả hai. 

Khi bắt đầu review cho cuốn truyện này, mình rất hoang mang không biết nên viết như thế nào, bắt đầu từ ai và kết thúc từ ai mới là trọn vẹn nhất. Mình sợ khi viết sẽ “áp đặt” tình cảm của cả hai nhân vật chính vào trong đó, bởi vì trong lòng mình sự đợi chờ của Ôn Hành Viễn suốt mười năm là một loại dày vò, yêu nhưng không thể nói, muốn buông bỏ nhưng không sao làm được. Trong khi đó tình cảm của Si Nhan dường như chỉ là sự bị động nhận lấy, cô chưa từng nỗ lực yêu Ôn Hành Viễn, giống như thứ tình yêu cuồng nhiệt ấy đã dành hết cho thời thanh xuân phai mờ kia. Tình cảm đối với Ôn Hành Viễn giống như là sự ỷ lại, tình yêu của những của những con người, đầy lý trí và thiếu sự cho đi. 

Đó là điểm trừ lớn nhất của mình trong câu chuyện này, còn lại nội dung truyện khá hay, rất đáng để đọc.

-----------------------------

Chú thích:

(*) trích dẫn từ Anh có thích nước Mỹ không - Tân Di Ổ

“...” : Trích dẫn từ truyện Cho ai sánh cùng trời đất.


Bình luận truyện