Tại Lưu Ly Cốc, Viêm Đằng truyền pháp lực vào một viên châu màu tím chữa thương cho một người đàn ông trung niên nằm bất động trên giường đá.
Sau hồi lâu, Viêm Đằng thu viên châu lại, người đàn ông vẫn nằm im không chút phản ứng nào.
Ly Tôn ở bên cạnh lo lắng hỏi: “Đại điện hạ, phụ vương của ta thế nào rồi?”
“Ông ấy bị Du Hạc Cầm của Mộ Tước đả thương, không nhanh như vậy đâu.
Ít nhất phải chữa thêm vài tháng nữa.”
“Du Hạc Cầm lợi hại như vậy sao? Đã chữa gần cả năm rồi còn gì?”
“Du Hạc Cầm đương nhiên lợi hại.
Nó đã từng được Hồng Quân lão tổ điểm pháp qua, cũng có thể xem là một thần khí thượng cổ hiếm có.” Viêm Đằng trả viên châu lại cho Ly Tôn và phất tay áo ra sau lưng hỏi sang vấn đề khác: “Cùng Kỳ phá hoại đến đâu rồi?”
“Hơn một nửa thần miếu trong danh sách đã bị nó phá huỷ hết.
Thần giới cử rất nhiều thần quân xuống bắt nó, nhưng chắc là không dễ đâu.
Ngày xưa một trăm thần nữ còn phải liều mạng mới bắt được, bọn họ bây giờ chỉ như trứng chọi với đá.”
“Cùng Kỳ gây chuyện càng lớn càng tốt, tốt nhất phải gây đến Thần giới không có ngày nào được yên.”
“Đại điện hạ,” Ly Tôn nhướn mắt hỏi.
“Người rốt cuộc đang muốn làm gì?”
“Đã nói rõ từ đầu ngươi làm việc cho ta, ta cứu phụ vương ngươi, những chuyện khác ngươi không cần thiết phải biết.
Vẫn chưa tìm ra Lương Mạch ở Thần giới sao?”
“Đã có chút thông tin, nhất định sẽ tìm ra nhanh thôi.”
“Nếu chỉ việc tìm người đơn giản mà ngươi cũng tìm không ra, ta dùng ngươi có lợi ích gì?”
Ly Tôn nghe ra ngữ khí nguy hiểm, vội nói: “Đại điện hạ xin yên tâm.”
Khi Viêm Đằng quay trở lại Tình Nhân Quán, Lan Oanh đang múc gàu nước khỏi thùng tưới cho mảnh vườn nhỏ.
Nàng hớn hở chào hỏi hắn: “Mỹ ca ca, huynh vừa đi đâu về vậy?”
Viêm Đằng xắn tay áo lên lại gần cầm lấy thùng nước thay nàng nói: “Có chút việc riêng.
Để ta làm cho.”
Lan Oanh gật đầu, giao cả gàu nước cho Viêm Đằng rồi bước ra bên ngoài: “Mỹ ca ca, có huynh thật tốt.”
“Tốt thế nào?”
Lan Oanh nhìn xuống chân mỉm cười: “Trước kia chỉ có muội và Ngạn ca ca sống nương tựa vào nhau, lúc gặp nguy hiểm cũng chỉ có hai người bọn ta tự nghĩ cách cứu lấy chính mình, nhưng giờ đã khác rồi.
Lúc gặp nguy hiểm, ít nhất muội cũng biết phải tìm ai để giúp đỡ, cảm giác như có được một chỗ nương tựa vững chắc vậy.”
“Nha đầu ngốc!”
“Muội không giỏi ăn nói, nhưng muội biết, có mỹ ca ca ở đây, Ngạn ca ca cũng vui lên rất nhiều.” Lan Oanh chỉ tay ra phía trước mấy mầm non.
“Giống như mảnh vườn này trước giờ khô cằn, không ai để ý tới cũng không sao, nó vẫn tồn tại được.
Tuy nhiên, khi có thêm những mầm nhỏ này mới gọi là có sự sống thật sự, nhìn cũng hoạt bát đáng yêu hơn.
Mỹ ca ca cũng giống như những mầm nhỏ này đối với Ngạn ca ca.”
Viêm Đằng ưu tư: “Nghe như trước kia hai người sống không dễ dàng gì.”
Lan Oanh cười bẽn lẽn: “Nếu chỉ có một mình Ngạn ca ca, huynh ấy thích nghi tốt như vậy, chắc chắn sẽ sống rất dễ.
Đáng tiếc, huynh ấy phải mang theo cục nợ là muội, muội không giúp được gì cho huynh ấy, còn huynh ấy làm việc gì cũng lo nghĩ cho muội trước tiên, đương nhiên chẳng dễ dàng gì.
Ngạn ca ca tuy xấu miệng nhưng là người rất tốt, cũng rất có trách nhiệm.”
“Ban đầu hai người làm sao quen nhau?”
“Cũng là một sự tình cờ như cách muội và Ngạn ca ca gặp huynh.
Năm ấy, muội vừa tự sát thành quỷ, trên đường đói quá ăn cắp cái màn thầu bị người ta rượt đánh, may mắn được huynh ấy cứu.
Huynh ấy hỏi muội định đi đâu, định làm gì, nhưng muội cái gì cũng không biết.
Huynh ấy nói nếu như vậy thì hãy đi theo huynh ấy, dù sao huynh ấy cũng không biết đi đâu, không biết làm gì, hai kẻ cùng ngu ngơ ở bên nhau biết đâu sẽ tìm ra phương hướng mới.
Cứ thế, muội bắt đầu đi theo huynh ấy, theo đến tận bây giờ.
Lúc đầu nghĩ đợi huynh ấy tìm được người yêu, muội sẽ lẳng lặng rời khỏi không làm phiền huynh ấy nữa.
Ai mà biết được đợi hết năm này tới năm kia, huynh ấy vẫn lẻ bóng như vậy, không chịu yêu thương ai.
Có khi nào huynh ấy ở bên cạnh muội riết rồi nảy sinh tâm lý bất thường gì không?”
Viêm Đằng cười dẹp thùng và gàu nước sang một bên: “Điểm này muội có thể yên tâm.
Tên đó không có muội cũng chẳng bình thường hơn được.”
Tình Nhân Quán sửa sang xong ngoại trừ vật dụng tốt hơn trước, còn lại cấu trúc cũng chẳng khác biệt gì mấy, chỉ có phòng bếp được đập phá đổi thành một căn phòng ngủ riêng cho Lan Oanh.
Viêm Đằng và Lan Oanh trước nay không nấu nướng, toàn mua đồ ăn ngoài chợ mang về, cho nên phòng bếp này căn bản có cũng bằng thừa.
Căn phòng cũ nơi chen chúc ba chiếc giường nhỏ thì đổi thành phòng hai giường, vẫn xài chung một cánh cửa, nhưng ở giữa có thêm bức tường hình vòm cung nhỏ ngăn đôi không gian.
Chiêu Ngạn thức dậy, lén ngó sang tường không thấy Viêm Đằng nên đẩy cửa đi ra ngoài.
Lan Oanh đã tung tăng đi mua thức ăn.
Viêm Đằng đang đứng dựa lưng vào cửa lớn ngắm mây trôi.
Chiêu Ngạn rửa mặt xong, thấy Viêm Đằng vẫn không lên tiếng, bèn kiếm cớ hỏi: “Tâm tình nhàn nhã nhỉ? Hiếm khi thấy đại quý nhân không bận rộn gì đó.”
Viêm Đằng rút từ thắt lưng ra một cái chuông nhỏ buộc dây xanh thẫm, đưa sang chỗ Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn ngẩn ngơ cầm lấy: “Gì đây?”
“Lần sau nếu gặp nguy hiểm, lắc cái này ba lần ta sẽ đến cứu ngươi.”
Chiêu Ngạn chớp mắt nhìn chằm chằm vào Viêm Đằng.
Viêm Đằng cứ tưởng hắn cảm động sắp khóc, ai ngờ hắn lại vô tư hỏi một câu: “Vừa lắc thì ngươi liền đến thật sao? Hay là chúng ta kiểm tra một chút.
Ngươi biến đi nơi nào đi, ta lắc thử xem ngươi nghe rõ không?”
Viêm Đằng cạn lời với hắn: “Biết vậy thì đã không cho ngươi.”
Chiêu Ngạn cầm cái chuông cười lén, giấu ngay vào thắt lưng vì sợ Viêm Đằng đổi ý đòi lại.
Ngay lúc này, đột nhiên có người mặc áo choàng từ ngoài cổng đi vào, dáng vẻ lén lút, mũ áo choàng che phủ hơn nửa khuôn mặt trên, tay phải của y xách theo một bọc vải lớn màu đen.
Chiêu Ngạn lật đật chạy ra đón khách.
Người kia vừa gặp hắn liền lên tiếng: “Xin hỏi có phải là Chiêu đạo trưởng không?”
Chiêu Ngạn xác nhận: “Là ta.”
Người kia nói tiếp: “Ta tên Đồng Nghị, là một người buôn đồ cổ.
Ta nghe nói Chiêu đạo trưởng gần đây đã giải quyết được nhiều vụ quỷ quái, cho nên có một việc muốn nhờ Chiêu đạo trưởng giúp, không ai có thể thích hợp hơn ngài.”
Chiêu Ngạn xua tay khiêm tốn: “Nào có! Đều chỉ là siêu độ thôi mà, ta không làm gì khác.”
Chiêu Ngạn mời Đồng Nghị vào quán ngồi.
Y nhìn quanh rồi tỏ vẻ ái ngại trước sự có mặt của Viêm Đằng.
Chiêu Ngạn nói: “Đây là bạn của ta, rất đáng tin cậy.”
“Được!” Đồng Nghị gật đầu rồi đem bọc vải đặt lên bàn và bắt đầu kể: “Đồng gia đời đời làm nghề buôn đồ cổ.
Phụ mẫu ta mất sớm, chỉ để lại hai huynh đệ ta dựa vào nhau mà sống.
Hai mươi năm trước, ca ca ta được người bạn thân nhờ giữ giúp một món đồ, còn nói nó là một thứ rất tà quái nên không cho mở ra.
Sau này, người bạn kia tự rạch cổ chết.
Ca ca ta vô cùng hoảng sợ, bèn đem nó bỏ vào trong kho, từ đấy không mang ra.
Nửa năm trước, con trai của người bạn kia tìm đến muốn lấy lại món đồ.
Ca ca ta như tìm thấy sự giải thoát suốt bao nhiêu năm, dĩ nhiên là lập tức vào kho lấy nó ra giao lại cho y.
Thế nhưng, trong đêm mở túi ra kiểm tra, cả ca ca ta và y đều tự rạch cổ chết.
Ai cũng nói món đồ này chính là nguyên nhân hại chết họ.
Ta muốn nhờ Chiêu đạo trưởng điều tra rõ thực hư chuyện này.”
Chiêu Ngạn nhìn vào bọc vải, hiếu kỳ không biết thứ bên trong là gì mà ghê gớm vậy.
“Ngươi đã xem qua nó chưa?”
Đồng Nghị gỡ xuống mũ áo choàng, để lộ ra khuôn mặt có nửa phần trên bị bỏng nặng: “Đây chính là hậu quả của việc ta mở nó ra.
Có một loại ảo giác rất kỳ lạ xuất hiện trong đầu ta, thúc giục ta phải tự rạch cổ mình đền tội.
May mà trong lúc giằng co với tâm trí, ta vô tình hất ngã cây đèn khiến khắp phòng bốc cháy, khuôn mặt tuy rằng không giữ được nhưng mạng thì vẫn còn.”
“Đền tội? Đền tội gì? Đền cho ai?”
Đồng Nghị lắc đầu: “Ta không biết, không biết gì cả.”
“Vậy người bạn nhờ ca ca ngươi giữ giùm món đồ tên là gì?” Viêm Đằng hỏi.
Chiêu Ngạn gật gật, hắn suýt nữa là quên mất điều quan trọng này.
Muốn điều tra cũng phải có tên họ mới điều tra được.
“Họ Lâm, tên Nhất Chỉ.”
Chiêu Ngạn kéo bọc vải tới gần mình và mở ra, bên trong là chiếc hộp gỗ được chạm khắc tỉ mỉ nhưng không đắt tiền gì, tuỳ tiện đặt mua ngoài chợ cũng sẽ có vài cái.
Hắn mở tiếp tới nắp hộp, chỉ thấy một ngọc bội phỉ thuý lớn hình thái cực bị nhuộm đỏ.
Chiêu Ngạn đưa lên mũi ngửi thử, màu đỏ này là máu người.
“Ngươi biết bao nhiêu về Lâm Nhất Chỉ?” Chiêu Ngạn hỏi.
“Ta chỉ biết đó là một võ tướng, rất hợp tính với đại ca ta, cho nên hai người họ thường tâm sự nhiều chuyện với nhau.
Nhiều hơn nữa thì ta thật sự không biết.”
Chiêu Ngạn nhìn Viêm Đằng.
Vụ này cũng khá rắc rối, không có y giúp đỡ thì hắn tuyệt đối không dám nhận.
Viêm Đằng đi lại giật ngọc bội khỏi tay Chiêu Ngạn, ngắm một lúc mới gật đầu.
“Được, vụ làm ăn này bọn ta nhận.” Chiêu Ngạn nói.
Hắn tiễn Đồng Nghị về, quay vào trong thấy Viêm Đằng vẫn đang cầm ngọc bội suy nghĩ.
“Ta biết lai lịch của ngọc bội này.” Viêm Đằng nói.
Chiêu Ngạn hứng khởi hỏi: “Hèn gì ngươi bảo ta nhận, vụ này dễ lắm sao?”
“Không khó, nhưng cũng không dễ.”
Viêm Đằng trả ngọc bội lại cho Chiêu Ngạn.
Chiêu Ngạn càu nhàu: “Xem ngươi nói gì kìa? Lộn xộn vậy.”
“Ngọc bội này được gọi