Tu Viên xem xong đống sách trong kho thì đi ra ngoài phòng khách nói với Viêm Đằng và Chiêu Ngạn: “Ta đã kiểm tra rồi, không có cái tên nào là Lâm Nhất Chỉ cả, cũng không có ai từng nói qua chuyện gì hoặc làm gì liên quan đến ngọc bội Thái Cực Song Diện Bảo được ghi chép lại tại Quỷ giới.
Nếu đã chiêu hồn được, tại sao không chiêu thêm vài lần hỏi cho rõ?”
Chiêu Ngạn lắc đầu: “Thuật chiêu hồn không chỉ tiêu tốn pháp lực, còn tiêu tốn khí tức của người thi pháp.
Một tháng chỉ có thể làm được một lần thôi.”
Tu Viên lại nói: “Không chiêu hồn được thì vẫn có thể thông qua đồ vật nhìn thấy ký ức cuối cùng trước khi chết của một người.”
“Bằng các nào?” Chiêu Ngạn nghe vậy liền mừng rỡ lên.
“Ta không biết, nhưng ở Quỷ giới có một cao nhân làm được điều đó.
Chỉ là, nếu ta nói cho các ngươi biết nơi hắn ở, quý nhân nhà ngươi phải giúp lại ta một việc khác.”
Chiêu Ngạn chưng hửng, nhìn sang Viêm Đằng.
Viêm Đằng hỏi: “Việc gì?”
Tu Viên nói với Chiêu Ngạn: “Ngươi tạm ra ngoài một lúc.
Việc này là bí mật của riêng ta.”
Chiêu Ngạn hứ một tiếng, không cam tâm bước ra ngoài khép cửa lại.
Chơi với nhau đã lâu như vậy, thế mà Tu Viên còn có cả chuyện công khai giấu giếm hắn.
Tu Viên hướng Viêm Đằng, đứng nghiêng người vái một cái rồi nói: “Đại điện hạ, nếu hôm nay ngươi không đến đây thì ta cũng đã định đến tìm ngươi.
Ta xin nói thẳng.
Lúc ta còn sống luôn bị ám ảnh bởi một thứ mà ta không biết rõ là gì, nó luôn xuất hiện trong giấc mơ, đến khi ta tỉnh lại biết rõ mình vừa mới nằm mơ, là giấc mơ vô cùng quan trọng, nhưng một chút cũng không nhớ được.
Cho đến khi ta gặp một vị đạo sĩ có đạo hạnh cao thâm, ông ta nói thứ luôn ám ảnh ta chính là ký ức tiền kiếp, mà thứ ta mơ thấy cũng là những chuyện trong tiền kiếp từng xảy ra.
Một người đã chết khi tiến vào luân hồi sẽ bị xóa sạch ký ức tiền kiếp, nhưng hẳn là đâu đó trong tiềm thức của ta vẫn còn lưu lại chẳng thể nào quên được.
Ông ta bảo cho bản thân thêm chút thời gian thì sẽ nhớ ra, còn hẹn ngày sau gặp lại.
Tuy nhiên, đến tận lúc chết đi, ta vẫn không nhớ được, vì vậy dù có cơ hội tiến vào luân hồi, ta đã tình nguyện từ bỏ để trở thành quỷ.
Ta ở Quỷ giới này đợi vị đạo sĩ đó một trăm ba mươi hai năm.
Mấy hôm trước, ông ta cuối cùng cũng đến tìm ta, nói rằng thọ mệnh sắp tận, vốn là có thể lên trời, nhưng do từng tiết lộ quá nhiều thiên cơ nên sẽ lại bị đày vào luân hồi.
Khi biết ta vẫn chưa nhớ lại gì, ông ta chỉ cho ta một cách, đó là uống ba giọt máu của thần long hoặc phượng hoàng, cưỡng ép khôi phục trí nhớ.”
Viêm Đằng hiểu ngay: “Ngươi muốn xin máu của ta?” Bởi vì y chính là phượng hoàng.
“Phải!” Tu Viên thừa nhận.
“Ta là thần, ngươi là quỷ, cứ xem như ta chịu cho, ngươi uống vào sẽ tổn hại nghiêm trọng đến cơ thể.
Đáng không?”
“Ta từ người trở thành quỷ, đợi hơn trăm năm vẫn cứ luôn tâm tâm niệm niệm về một ký ức mà mình không nhớ được.
Ngài hỏi ta đáng hay không? Ta không biết.
Ta chỉ biết mình nhất định phải nhớ lại.
Nếu không ta sẽ không cam tâm.
Xin ngài thành toàn cho ta.”
Viêm Đằng nhớ lại những lời Điếu Huyền từng nói về Tu Viên: “Lần đầu ta gặp hắn, vì lông phượng hoàng phát sáng nên mới giữ hắn lại bên cạnh…Người kia nếu nhớ được quá khứ giữa ta và Bội Đề thì không nói, đằng này hắn chẳng biết gì cả.”
Viêm Đằng cầm một tách trà đang úp trong chiếc khay trên bàn lật ngửa lên, dùng móng rạch vào cổ tay nhỏ ba giọt máu xuống.
Cho máu là chuyện nhỏ, nhưng Tu Viên uống máu y liệu có xảy ra chuyện gì không mới là chuyện lớn.
Nếu Tu Viên quả thực là Bội Đề chuyển thế, Tu Viên mà gặp chuyện, Điếu Huyền chắc chắn không để y yên.
Thế nhưng, Tu Viên đã cầu xin như thế, y cũng không nỡ làm ngơ.
Vết thương trên cổ tay Viêm Đằng chẳng mấy chốc liền lành lại.
Viêm Đằng căn dặn: “Để cho an toàn, mỗi ngày chỉ được uống một giọt.
Nếu ngươi cưỡng ép quá đáng, ta không biết có thể khôi phục trí nhớ hay không, nhưng ngươi tan biến thì khôi phục trí nhớ liệu có ích gì?”
Tu Viên nghiêm túc tiếp nhận: “Ta ghi nhớ rồi.
Người mà ngài muốn tìm gọi là Chung lão đầu, là một chuyên gia giám định đồ cổ.”
Viêm Đằng mở cửa ra ngoài.
Chiêu Ngạn chạy tới định hỏi gì đó nhưng không biết phải hỏi gì nên im lặng.
“Tìm người thôi.” Viêm Đằng lên tiếng.
Chiêu Ngạn gật đầu, hét lên cho Tu Viên nghe: “Bọn ta đi đây.”
Một canh giờ sau, Chiêu Ngạn và Viêm Đằng ở trong quán đồ cổ của Chung lão đầu.
Chung lão đầu quan sát ngọc bội mà họ đưa bằng một cái kính phóng to, nói: “Thứ này oán hận không nhỏ đâu.”
Chiêu Ngạn nói: “Phiền ông xem giúp là oán hận gì?”
“Hai mươi nén bạc, cái gì cũng sẽ xem ra.”
Chiêu Ngạn chới với: “Hai mươi nén bạc? Chỉ xem một chút mà như cướp vậy?”
Chung lão đầu nhởn nhơ nhìn bọn họ: “Không xem thì thôi, chẳng ai ép buộc các ngươi.”
“Bọn ta do Tu Viên giới thiệu tới, không nể mặt được chút nào sao?”
Chung lão đầu dữ tợn đập bàn: “Vì là Tu Viên nên giá càng phải cao hơn.
Lần trước hắn truy quét đám tiểu quỷ phá phách, quét đến tận trước cửa quán của ông, hại ông bị vỡ đi nhiều món cổ vật mà không đền bù đồng xu nào.”
Chiêu Ngạn xìu xuống.
Mẹ nó! Thế mà Tu Viên chả báo trước, còn để hắn lấy tên y ra rêu rao.
Viêm Đằng cười với hắn: “Đưa đi!”
Chiêu Ngạn moi túi bạc ra, đếm đếm, đếm rất lâu vẫn là không nỡ đưa.
Viêm Đằng thúc vào khuỷu tay hắn, hối thúc: “Nhanh lên!”
Hắn ấm ức moi ra hai mươi nén bạc đặt lên bàn, đau đớn nói: “Nếu tin ông đưa không xác thực thì bọn ta sẽ đòi tiền lại đấy.”
Chung lão đầu thu bạc về cười khà khà: “An tâm, chỗ của ông đây tiền trao cháo múc, hàng thật giá thật.”
Chung lão đầu thi pháp vào ngọc bội, ngọc bội liền trở nên trong suốt như tấm gương.
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng nhìn vào, thấy bên trong có hình ảnh của hai nam nhân.
Một người trung niên để râu ngắn, nằm trên giường bệnh hấp hối, và một thanh niên nhìn như võ tướng, lưng đeo bội kiếm, ngồi cạnh bên giường khóc sướt mướt.
Người trung niên nói: “Lẽ ra ngay từ đầu ta không nên động vào kho báu đó.
Nó là thứ bị nguyền rủa, những người biết được từ trước đến nay đều không có kết cục tốt lành, tan nhà nát cửa, chính mình cũng bị hủy hoại.”
Người thanh niên nói: “Vương gia, giờ không phải lúc nên nói những chuyện này.
Người tịnh dưỡng cho tốt.
Người nhất định sẽ bình phục.”
“Điền Trung, ta sắp không xong rồi.” Người trung niên cố gắng ngồi dậy, lấy một cái bọc nằm bên gối giao vào tay Điền Trung, lại nói: “Đêm qua ta đã dùng máu mình trù ếm vào Thái Cực Song Diện Bảo.
Đợi khi ta chết, nó sẽ biến thành một lời nguyền cho những ai chạm phải cũng chịu cảnh tan nhà nát cửa như ta.
Kẻ ta muốn báo thù nhất là hoàng đế, nhưng hoàng đế có thần long hộ thể, mọi trù ếm đều không tác dụng.
Ta chỉ đành báo thù những kẻ đã từng phản bội mình.
Nếu không phải vì bọn họ tiết lộ chuyện ta và Ai Nương chạy trốn, Ai Nương sẽ không bị giết chết.
Điền Trung, ngươi phải tìm ra họ, để họ hứng chịu quả báo mà ta giăng sẵn cho họ.
Sau khi hoàn thành thì hãy hủy diệt Thái Cực Song Diện Bảo, tránh cho bản thân ngươi cũng chịu họa lây.”
Hình ảnh trong ngọc bội mờ dần cho đến khi ngọc bội trở lại như cũ, chỉ còn vang vọng giọng nói căm hận của Điền Trung:
“Vương gia, ta thề khiến cho tất cả bọn họ đều phải trả giá đắt.
Ta sẽ không để cho bọn họ được sống yên ổn.”
“Ta chỉ đủ pháp lực cho các ngươi nhìn thấy nhiêu đấy thôi.
Thứ này không tốt lành, hay là tặng lại cho ta đi.” Chung lão đầu cười xảo trá đề nghị.
Chiêu Ngạn giật ngay ngọc bội lại: “Nằm mơ đi!”
Rời khỏi quán của lão gian tặc, Chiêu Ngạn vẫn còn tức tối không thôi.
Manh mối thì cũng có, nhưng khư khư mất đi hai mươi nén bạc mà hắn khổ sở lắm mới dành dụm được, không biết mai mốt thu tiền của Đồng Nghị có được lời chút nào không.
“Nghĩ ra gì chưa?” Viêm Đằng hỏi.
“Tiếng quát trong lúc ta chiêu hồn thuộc về cái người tên Điền Trung đó.
Hắn cũng chết rồi.”
“Vẫn còn một chuyện.
Theo lời con trai của Lâm Nhất Chỉ nói, Lâm Nhất Chỉ đã giết hết một nhà năm mạng, thế nên người tự xưng con trai của Lâm Nhất Chỉ đến tìm đại ca của Đồng Nghị lấy đồ là kẻ giả mạo.”
“Liệu có phải là Điền Trung không?”
“Khi nãy đã thấy mặt Điền Trung rồi, họa một bức hình đưa cho Đồng Nghị nhìn thử.”
“Ừ!” Chiêu Ngạn xoa cái bụng rồi nói: “Về rồi tính! Đi ăn trước, bụng ta kêu lên rồi.”
Chiêu Ngạn và Viêm Đằng đến quán của Du lão bản.
Du lão bản trong lúc bưng mì ra cười nói với Chiêu Ngạn: “Lần trước náo một trận, lâu rồi mới lại thấy cậu đến, còn có cả người bạn này sao?”
Chiêu Ngạn cười, tranh thủ hỏi han tình hình: “Gần đây Quỷ giới vẫn ổn chứ?”
“Lão nhân gia về rồi mà, làm gì còn yên ổn nữa?”
Chiêu Ngạn ngạc nhiên: “Quỷ Đế bệ hạ về rồi sao?”
“Về rồi, nghe hát, đánh nhau, đi tuần tra Quỷ giới, ngày nào cũng có tiết mục đặc sắc cả.”
Du lão bản quay lại làm mì tiếp cho khách.
Chiêu Ngạn hỏi Viêm Đằng: “Quỷ Đế về rồi, ngươi gặp qua chưa?”
“Gặp rồi!”
Chiêu Ngạn kéo cọng mì lên khỏi bát: “Xem ra thân thiết không ít nhỉ?” Rồi đưa vào miệng.
Viêm Đằng đang định nói thật ra ngươi cũng gặp rồi nhưng nghĩ đến phải giải thích nhiều nên thôi.
Chiêu Ngạn thấy Viêm Đằng im lặng như có chút không thoải mái, lại nhiều chuyện thêm: “Nhưng làm sao hai người lại thân thiết được nhỉ? Trước kia chẳng phải từng đánh nhau ầm ĩ sao?”
“Nam nhân với nam nhân đánh nhau chính là củng cố thêm tình cảm.” Viêm Đằng tỉnh queo đáp lại.
Chiêu Ngạn không biết sao lại thấy ấm ức.
Thế hắn và Viêm Đằng chửi nhau hằng ngày là thể loại nào đây?
Ăn xong, cả hai về lại nhân giới.
Đi dưới con đường tràn ngập ánh trăng trước cổng Tình Nhân Quán, Viêm Đằng bỗng lên tiếng: “Có một chuyện muốn hỏi ngươi lâu rồi.”
“Chuyện gì?” Chiêu Ngạn quay sang nhìn y.
Ánh trăng hắt lên khuôn mặt hắn một vầng sáng dịu dàng.
“Vì sao ngươi và Lan Oanh đều không còn pháp lực? Năm ấy khi ta thả các ngươi đi, chẳng phải vẫn còn lành lặn nguyên vẹn sao?”
Chiêu Ngạn cười nhẹ, biết ngay là sẽ có ngày Viêm Đằng hỏi hắn câu này.
“Chuyện năm ấy ngươi thả bọn ta đi, bọn ta cảm kích không thôi, vẫn ghi