Đối với mấy câu anh ta bình phẩm Phó Bồi Uyên, Việt Từ từ chối nêu ý kiến, nhưng mấy câu trước đó thì lại rất đúng khẩu vị anh, anh híp mắt, khẽ cười nói: "Anh nói không sai, ở phương diện sự nghiệp chúng ta rất hợp nhau, tôi hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể tiếp tục duy trì như thế nói đi, địa chỉ yến tiệc ở chỗ nào?"
Giọng Tư Minh Tu ở đầu kia mang theo vài phần suиɠ sướиɠ, đáp: "Trang viên Balak, tôi nhắn cho cậu địa chỉ cụ thể, đợi khi gặp nhau tôi sẽ nói rõ ràng chủ đề với cậu."
Việt Từ nhíu mày, cười nói: "Không cần, tôi biết rồi, đến lúc đó gặp."
Từ lúc Tư Minh Tu nói đến yến tiệc anh đã hơi hơi suy đoán, quả nhiên dự cảm trở thành sự thật, không ngờ hai người họ lại cùng tham gia chung một yến tiệc.
"Cậu biết?"
Đồng tử Tư Minh Tu co lại, trong đầu phản xạ nghĩ đến nhóm người đưa Việt Từ đi mấy ngày trước, mấy người đó gọi cậu ấy là thiếu gia, trên người mang hơi thở gϊếŧ chóc, sau đó nghe cậu ta nói đó là do cha ruột tìm đến, anh liền mơ hồ đoán đám người đó không đơn giản, quả nhiên.
Anh thở dài một tiếng, nói: "Xem ra bối cảnh vị cha ruột kia của cậu quả là không bình thường, đến lúc ấy gặp rồi nói chuyện đi."
Cúp điện thoại, Tư Minh Tu không yên lòng nâng hành lý ra ngoài, ngăn một chiếc taxi, trong đầu vẫn hồi tưởng đoạn hội thoại vừa rồi, thân phận Việt Từ không phải bình thường, nhưng bất kể cậu ta là người thế nào, chỉ cần sự chấp nhất đối với đóng phim không thay đổi, vậy sẽ vẫn không ảnh hưởng công việc.
Anh mân mê di động trong tay, ánh mắt tối tăm không rõ, hy vọng Việt Từ không làm anh thất vọng.
....
Trang viên Balak.
Tư Minh Tu cầm ly rượu đi lại trong yến tiệc, thỉnh thoảng bên tai sẽ nghe thấy một vài tiếng thảo luận về chủ đề bữa tiệc.
"Lão Balak đi quá đột ngột, có điều đối với ngài Balak thì đây hẳn là một chuyện tốt, hắn cũng đã hơn bốn mươi tuổi, chờ kế thừa vị trí này lâu lắm rồi."
"Nói là đột phát bệnh tim, nhưng cụ thể chuyện gì ai mà biết được..."
"Chẳng ai quan tâm, lão Balak chết, đến cả con lão cũng chỉ biết vỗ tay vui mừng."
"Ông nhỏ mồm thôi, nói thẳng như vậy là muốn chết à?"
Tư Minh Tu nhấp một ngụm rượu, nghĩ thầm nhà giàu nào cũng có một câu chuyện xấu xí như vậy, loại tình huống người cầm quyền sống dai quá, người thừa kế ráng đến bốn mươi tuổi còn chưa thấy tương lai cũng không đáng ngạc nhiên. Nói gần thì có hai cha con nuôi Phó gia kia, Phó Tấn còn chưa sống đến ngày nọ đã bị đuổi khỏi cửa, nói xa thì có vị vua ở đất nước quân chủ nào đấy, năm nay đã chín mươi, con trai bảy mươi tuổi, cháu trai bốn mươi tuổi, chắt trai biết chạy nhảy hết rồi mà vị vua này vẫn cứ tinh thần phấn chấn ngồi cầm quyền, thoạt trông chiến đấu thêm mười năm nữa cũng chẳng thành vấn đề.
Có người cảm thấy thủ lĩnh Balak hiện tại không cam lòng đợi thêm nữa nên xử lý lão Balak, cũng có người cho rằng thủ lĩnh Balak đến hai mươi năm cũng chờ được thì việc gì phải làm ra hành vi gϊếŧ cha, nhưng bất luận thế nào cũng không liên quan tới anh, hiện giờ đầy đầu Tư Minh Tu đều là Việt Từ, cha mẹ ruột Việt Từ là gia tộc nào đây?
Nghĩ thế, chỉ thấy một đám người vây quanh ngài Balak đi ra từ trong buồng, Tư Minh Tu tạm buông nghi vấn xuống, vòng qua đám người đi về phía hắn, anh nâng ly rượu hướng về đối phương, hơi hơi ý bảo: "Chú Carl."
Carl Balak nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, lập tức nhận ra: "Cháu là con trai Christy phải không, tên là... Minh Tu?"
Tư Minh Tu mỉm cười gật đầu: "Vâng chú Carl, mẹ cháu ngày càng yếu, bác sĩ bảo bà ấy tốt nhất không nên ngồi máy bay, vậy nên mẹ bảo cháu thay bà đến chúc mừng, chúc ngài đạt được điều mong ước."
Carl tỏ ra không hề gì mà nói: "Chuyện đó không sao cả, với quan hệ giữa chúng ta, dù cháu không đến cũng không việc gì... Ngược lại là Christy ấy, thân thể bà ấy vẫn suy yếu như thế thật làm ta lo lắng."
"Chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì không sao ạ." Tư Minh Tu nói xong, nói tiếp mấy câu liền nhận thấy Carl Balak có vẻ phân tâm, ánh mắt hắn thường cứ bất giác quét về phía cửa, anh nghĩ, thức thời nói: "Nhiệm vụ của cháu đã hoàn thành, tiếp theo không quấy rầy ngài nữa."
"Không việc gì." Carl Balak khoát tay với anh, nói: "Cháu cứ ở cạnh đây cũng được, đợi lát nữa có thể chứng kiến sự đời."
Sự đời?
Tư Minh Tu ngẩn ra, thuộc hạ của Carl hiểu ý mà nói cho anh biết: "Cậu Tư, lát nữa trang viên Balak sẽ nghênh đón một nhân vật lớn, đó là một vị khách cực kỳ tôn quý, ngài nhà chúng tôi rất coi trọng."
Nhìn ra được, đúng là Carl Balak vô cùng coi trọng, thái độ như thế đủ chứng tỏ địa vị nhân vật lớn kia cao bao nhiêu, cùng cấp với hắn thậm chí trên hắn, khiến hắn không thể không đối đãi cung kính.
Phân tích như thế, không hiểu sao Tư Minh Tu bỗng nhớ tới Việt Từ.
Đúng lúc này, một thuộc hạ ở trang viên Balak vội vã chạy vào, tiến đến cạnh Carl Balak nhỏ giọng nói: "Thủ lĩnh, ngài Knox đến."
Ngài Knox?
Tên gọi này khiến mấy người đứng gần Carl Balak liên tiếp ngẩn ra, Carl Balak phản ứng mau lẹ nhất, mắt hắn sáng ngời, để luôn ly rượu lên khay, không rảnh nói chuyện mà vội đi ra nghênh đón.
Sau lưng hắn, cái tên này đã làm dậy nên sóng to gió lớn.
"Ngài Knox? Vừa rồi hắn gọi tên này phải không?"
"Trời ạ... Không thể nào, là vị Knox mà tôi đang nghĩ tới đó sao?"
"Toàn nước Y còn có Knox thứ hai khiến Balak thất thố như thế ư, tôi chỉ ngạc nhiên sao hắn lại xuất hiện như vậy, lần tôi nhìn thấy hắn gần đây nhất đã là ở trên tiệc rượu từ bảy, tám năm trước..."
Nháy mắt, tin ngài Knox đến đã thổi quét toàn bộ yến tiệc, các khách khứa ngày thường chú trọng nhất là phong độ thân sĩ cùng hành vi thục nữ lúc này đều lục tục chạy ra, đuổi theo bước chân Balak ra nghênh đón.
Chiếc xe hơi Maybach màu đen dừng trong trang viên Balak, chủ nhân trang viên Carl Balak tự mình chào đón, cong người mở cửa xe, tầm mắt mọi người đều tập trung vào chỗ ngồi phía sau, nín thở kiềm chế lòng kích động chờ được xem ngài Knox trong truyền thuyết, vị thủ lĩnh toàn bộ thế lực ngầm châu Âu kia có phong thái như thế nào.
Trong ánh mắt vạn người chú mục, một đôi chân dài mặc quần đen đi giày da đạp lên mặt đất, những người biết nội tình không khỏi ngẩn ra, không phải ngài Knox tàn tật sao? Vậy người có hai chân khỏe mạnh này là ai?
Dưới ánh mắt nghi hoặc đó, người đàn ông trên xe đi xuống, đập vào tầm mắt của mọi người là một thanh niên cực kỳ trẻ tuổi, gương mặt không tỳ vết tuấn tú đến chói mắt, mặt mày phong lưu, mắt hoa đào đa tình quyến rũ, miệng nở nụ cười thong dong bình tĩnh, dáng người cao thon được bộ đồ Tây tôn lên vẻ tao nhã quý phái, đối mặt với vô số tầm mặt nóng rực vẫn cứ trấn định tự nhiên, không thấy thất thố chút nào.
Nhưng những điều đó đều không thể che lấp một vấn đề: cậu ta là ai vậy?
Có người kinh ngạc hỏi: "... Đây là ngài Knox?"
Ngài Knox cầm quyền đã hơn bốn mươi tuổi sao có thể là người này, huống chi thân thể hắn ốm yếu, hai chân tàn tật, hàng năm vốn không tiếp khách, nếu người trước mắt này là hắn, chả lẽ lại là hắn cải lão hoàn đồng?
Carl Balak cũng ngây ra: "Cậu... cậu là?"
Cũng không thể đón nhầm người chứ?
Hắn cúi đầu nhìn thân xe, không sai mà, đây đúng là xe ngài Knox!
Duy có một người là khác với tất cả những người đang không biết làm sao, chính là Tư Minh Tu.
Trong khoảnh khắc Việt Từ đặt chân xuống, thân là người đại diện