Mấy ngày sau đó, vào thời gian quay, quả thật Tần Thư đã trở nên biết điều hơn trước, tuy vẫn duy trì tác phong thiếu nữ tuổi thanh xuân như cũ, nhưng ít nhất không đi quấy rầy Việt Từ, tiến bộ khá lớn.
Yêu cầu hôm nay là cả ba đội cùng thực hiện nhiệm vụ giống nhau, dựa vào manh mối trong tay và thẻ đạo cụ, tận dụng tất cả điều kiện sẵn có để đi tìm "Món ngon số 1 Bình Thành". Trong tay mỗi người đều có manh mối, nhưng các đối thủ cạnh tranh sẽ không có chuyện dễ dàng chung manh mối, thế nên mới sáng sớm, sáu người đã túm lại ngồi mặt đối mặt, thăm dò lẫn nhau.
"Tổ chương trình ra đề khó như vậy, cho dù có chung manh mối cũng chưa chắc giải mã được ngay, nhưng nếu cứ tiếp tục giằng co thế này thì có khi trời tối đen vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ." Hướng Nam Phương nói chậm rì rì, Xa Dật và Đan Tử Hành sớm đã dính sát lại tính toán nói nhỏ, anh đành phải chọn Tần Thư có chỉ số thông minh thấp nhất để lừa trước đã: "Em nói xem Tần muội, em cũng không phải không biết anh Nam lỗi lạc bao nhiêu, có muốn liên minh hay không?"
Tần Thư nhất thời khó xử lật lật tờ giấy trong tay, quay đầu nhìn Việt Từ, bĩu môi: "Anh Việt nghĩ sao?"
Manh mối của đội bọn họ chỉ có bốn chữ đơn giản: "thuận tiện đóng gói", Việt Từ trầm ngâm một khắc, nâng mắt lên nhìn Hướng Nam Phương, hỏi: "Manh mối của các anh có mấy chữ?"
"Bốn chữ." Nguyên Đông mỉm cười: "Định đổi một chữ lấy một chữ à?"
Việt Từ không đáp, hỏi lại: "Có liên quan đến giá cả?"
Mắt Hướng Nam Phương hơi lóe, Nguyên Đông cũng sửng sốt, chưa trả lời ngay, cảnh giác nhìn anh: "Không bảo vệ manh mối cũng không tốt, muốn kết minh thì nhất định phải đổi tờ giấy cho nhau xem."
"Không cần, tôi đã biết rồi." Việt Từ định liệu rồi đứng lên, vẫy tay với Tần Thư: "Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa tìm đáp án.
Hướng Nam Phương và Nguyên Đông sửng sốt nhìn động tác của họ, sau đó đối mặt nhìn nhau: chết tiệt! Chúng ta bị cướp rồi à?
Tần Thư theo sau anh, tò mò hỏi: "Anh Việt, manh mối của họ là cái gì vậy?"
"Manh mối của chúng ta là thuận tiện đóng gói, manh mối của họ có liên quan đến giá cả, vậy cô cảm thấy sẽ là cái gì." Việt Từ gợi ý, dừng lại ở quán nhỏ ven đường: "Ông chủ, cho một phần mì Tứ Xuyên."
Tần Thư suy nghĩ, có phần không thể tin nó sẽ đơn giản thế: "Đồ ngon giá rẻ?"
"Tám, chín phần mười là vậy, số 1 nhất định là món có lượng tiêu thụ cao nhất, nổi tiếng nhất, hơn nữa còn dễ dàng đóng gói, ngon bổ rẻ, như thế là có thể xác định phạm vi."
"Phạm vi nào?"
"Ngay trong con phố ẩm thực này chắc chắn có." Việt Từ nói: "Cứ ăn từng nhà từng nhà một, nhất định có thể tìm được đáp án."
Thế là Tần Thư cứ mở trừng trừng mắt nhìn anh ăn hết từ đầu đường đến cuối phố, mì Tứ Xuyên, súp cay tổng hợp, nước miếng gà, cánh gà ngâm ớt... Mỗi lần gọi một loại đều phải ăn hết một phần nhỏ, mặc dù một phần nhỏ cũng không phải ít, nhưng trông bộ dạng không đổi sắc mặt của Việt Từ thì cứ như những đồ ăn đó đều đi vào động không đáy, thực sự làm người ta trợn mắt há hốc mồm.
Tần Thư ngốc lăng lăng lẽo đẽo theo sau, ăn mấy miếng để ứng phó một cách máy móc, ăn ăn mãi rồi nhịn không được hoài nghi đối phương phân tích những thứ đó thực ra là để gạt mình, mục đích chính là tìm lý do nhân cơ hội ăn sạch con phố này!
Nghĩ thế, lòng cô không chỉ nổi lên tuyệt vọng, đây rốt cục là cái người gì vậy!
....
Trong phòng khách sạn.
Phó Bồi Uyên ngồi ghế làm việc, màn hình laptop truyền phát tin phân tích lợi nhuận PPT các quý trước của từng công ty con, hắn xắn cổ tay áo sơ mi, bút trên giấy di chuyển soàn soạt, khuôn mặt đẹp nghiêm túc tập trung, cẩn thận tỉ mỉ.
"Tam gia."
Đặc trợ Đoạn đẩy cửa vào, trong tay mang túi lớn túi nhỏ đựng đồ ăn vặt lề đường, vị cay nóng hổi lan ra khắp phòng, tay anh ta giật giật, bỗng cảm thấy không khí quanh mình trở nên lạnh lẽo, vội thanh minh: "Đây là đồ ăn mà cậu Việt trong lúc quay chương trình đã nhờ người chuyển đến khách sạn cho ngài." Nói xong, bầu không khí lạnh lẽo mới bắt đầu ấm lên.
Phó Bồi Uyên dừng công việc trong tay, đưa ánh mắt qua túi đồ đóng gói, bảo: "Mở ra xem."
Đặc trợ Đoạn nhẹ nhàng thở ra, vội đặt túi lên bàn rồi mở, quả nhiên là đặc sản Bình Thành, từ cá nướng đến gà chiên, không có cái gì là không tỏa mùi cay nồng nặc, anh nheo mắt, lần trước ở quán lẩu ăn một ngụm còn chưa nói, thế mà Việt Từ lại còn tặng đồ đến phát nghiện rồi đấy, khẩu vị của cậu ta với Tam gia xung đột như vậy thì sau này sống chung bằng cách nào?
Nghĩ thế, lại thấy Tam gia đứng dậy đi về phía này, nhìn đống đồ ăn trên bàn hỏi: "Ở trong chương trình, cậu ấy ăn những thứ này à?"
Đặc trợ Đoạn đáp: "Vâng, hôm nay cậu Việt ăn hết cả một con phố."
"Mang đôi đũa ra đây."
"Dạ?"
Đặc trợ Đoạn ngây ra một lúc, đến khi Tam gia liếc mắt qua mới giật mình phản ứng, vội đem dụng cụ ăn riêng của Tam gia ra, bát đũa đều được đem từ nhà tới, đủ thấy chứng nghiện sạch nghiêm trọng đến mức nào.
Nhưng hiện tại, Tam gia mắc chứng nghiện sạch nghiêm trọng như vậy lại cầm lấy đũa gắp những món vốn được làm ra từ trên đường cái, hoàn toàn không đảm bảo có sạch sẽ hay không, cho vào miệng nhấm nuốt, cuối cùng kết luận: "Tìm một đầu bếp am hiểu món cay Tứ Xuyên, tốt nhất có xuất thân Bình Thành, bố trí ở nhà."
"Ở trụ sở Thành Lâm ạ, vâng tôi biết rồi." Đặc trợ Đoạn đáp, hơi khiếp sợ trong lòng, Tam gia thế mà lại coi chỗ đó là nhà rồi ư?
Phó Bồi Uyên nói: "Không chỉ thế, ở nhà chính cũng sắp xếp một người." Khi Việt Từ về ở, tất sẽ dùng đến.
Thế giới quan của Đặc trợ Đoạn nổ tung: "... Vâng, vâng."
Tam gia... không phải là có tiềm chất làm hôn quân, mà chỉ sợ đã thành hôn quân rồi!
....
"Đội Đỏ đi hướng nào thế?" Nguyên Đông hỏi Hướng Nam Phương vừa mới thăm dò đường trở về: "Họ có tìm được đáp án không?"
"Việt Từ ăn hết cả một con phố." Hướng Nam Phương hỗn độn trong gió, nói: "Cậu ta định đem con phố đó về báo cáo kết quả sao?"
"Tần Thư thì sao, cậu lừa lừa một chút mà hỏi Tần Thư ấy!"
"Hiện tại Tần Thư đang có thần tình ngây dại, bộ dạng "Tôi là ai, tôi đang ở nơi nào, đây là đâu" đi theo sau Việt Từ, mặc cậu ta sai đâu đánh đó." Hướng Nam Phương thở dài, vừa đúng vào thời gian nghỉ trưa không có nhân viên quay phim đi cùng, anh nói cũng không cần quá cố kỵ: " Có điều hôm nay cô nàng không còn lôi kéo Việt Từ