Nụ hôn đổ xuống rào rạt.
Phó Bồi Uyên giam người trong ngực, dùng tay ôm má thanh niên bắt anh ngửa lên, vẻ mặt Việt Từ từ đầu đến cuối đều không biến hóa, dù bị kiềm kẹp cưỡng chế cũng không thất thố, nụ cười trong mắt sáng như sao. Hắn không thèm cố kỵ điều gì, cúi người, dán mạnh môi mình xuống, nếu nói là hôn không bằng nói là chiếm lấy, thô lỗ bá đạo mút cánh môi Việt Từ, hàm răng gặm đi gặm lại trên môi người ta như muốn ăn thịt, động tác hung ác hận không thể hủy diệt người này rồi cho vào bụng.
Ưʍ....
Việt Từ phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ từ trong cổ họng, động tác người đàn ông trúc trắc lại ngang ngươc, hoàn toàn tương phản với vẻ bề ngoài lãnh đạm khắc chế của hắn, môi anh bị gặm đau tê dại, đối phương lại cứ tiếp tục không biết mệt mỏi. Đối mặt với sự xâm chiếm như thế, ngoài bất đắc dĩ, anh chỉ cảm thấy hơi buồn cười, thôi được rồi, không so đo với lão xử nam hoàn toàn không kinh nghiệm.
Anh tránh khỏi kiềm cặp, lấy tay ôm vòng eo đối phương, bắt đầu đáp lại một cách thong thả, dịu dàng. Đầu lưỡi thò ra chạm vào môi người kia, đúng như đoán trước, thân thể Phó Bồi Uyên chợt cứng đờ, anh thầm mỉm cười, tiếp tục đưa lưỡi thăm dò sâu vào trong, cạy mở hàm răng đang đơ ra, trêu đùa đầu lưỡi mẫn cảm của đối phương.
Kết thúc nụ hôn, Việt Từ tách khỏi miệng Phó Bồi Uyên, lại mổ một chút lên môi hắn, nói với bảy phần cưng chiều ba phần bất đắc dĩ: "Đây mới là hôn môi, biết chưa?"
Cái loại động tác hung ác của Phó Bồi Uyên chỉ có thể gọi là cắn tới cắn lui.
Phó Bồi Uyên bình tĩnh nhìn đôi môi đang đóng mở, màu sưng đỏ đó hoàn toàn là kiệt tác của hắn, bên trên còn có dấu răng rất nhỏ, nhưng con cáo con hoàn toàn không để ý, cậu ta nhoẻn miệng cười, mi mắt cong cong, giống hệt một một chú cáo đang đắc ý dào dạt.
Sắc đen trong mắt người đàn ông càng thêm đậm, màu đen dày dặc cuồn cuộn lốc xoáy, trong khoảnh khắc Việt Từ định đứng dậy, hắn lại lập tức kéo chặt người vào ngực, môi răng dán sát, đầu lưỡi xông tới càn quét, dùng tất cả kỹ thuật hôn Việt Từ vừa "truyền thụ" để áp dụng ngược lại cho đối phương.
Tiếng nói trầm khàn toát ra từ giữa sự môi và môi, không rõ chữ: "Thầy Việt, việc dạy học cần phải được đối xử nghiêm túc."
....
"Hai tên bắt cóc kia, kẻ chủ mưu tên là Quý Quốc Phi, tòng phạm là Lý Lương, cùng lớn lên trong gia cảnh nghèo khó. Quý Quốc Phi có một cô em gái tên là Quý Thanh Mai, năm vừa rồi mới hai mươi hai tuổi, ba người cùng nhau đến Bình Thành làm thuê. Cách đây không lâu, khi Quý Thanh Mai đi chơi với bạn bè thì lọt vào mắt kẻ xấu, bị người chuốc say hãm hiếp. Kẻ thi bạo là cậu ấm thuộc chi thứ của Phương gia, nhân dịp tới Bình Thành chơi rồi làm loạn, sau đó trở lại thủ đô luôn.
Sau khi anh em nhà họ Quý báo án, Phương gia thông đồng với cục cảnh sát địa phương, không chỉ không giải oan cho Quý Thanh Mai, còn giam Quý Quốc Phi nửa tháng, đợi đến lúc gã được thả về nhà mới phát hiện em gái đã tự sát mấy lần, tinh thần suy sụp trở nên điên dại."
Đặc trợ Đoạn báo cáo toàn bộ sự việc rõ năm rõ mười:
"Quý Quốc Phi và Lý Lương kêu oan mấy lần đều thất bại do sự ngăn trở của Phương gia. Lý Lương chỉ tốt nghiệp tiểu học, không có học vấn gì, thích xem tiểu thuyết sảng văn trên mạng, gặp đường cùng thì bộc phát ra ý tưởng dùng cách thức kỳ quặc này để tìm kiếm sự chú ý, nhờ đó làm bung bét chuyện kia.
Họ định bắt minh tinh, trùng hợp có tổ chương trình Thực Sắc Sinh Hương đến Bình Thành quay phim, quay vài ngày đã tạo nên mưa gió, hai bọn họ thương lượng một chút rồi quyết định thừa cơ hỗn loạn bắt cóc minh tinh. Họ dùng hết tiền gửi ngân hàng để nhờ bạn giang hồ mua giúp một khẩu súng, bắt đầu kế hoạch. Mục tiêu ban đầu là Tần Thư, nhưng sau khi Quý Quốc Phi nhìn thấy cậu Việt thì biến sắc mặt, cảm thấy cậu ấy giống y hệt tên nhà giàu đã vũ nhục Thanh Mai, thế là trói luôn cậu Việt mà không thèm quan tâm gì cả."
Phó Bồi Uyên gõ gõ tay lên bàn, hơi trầm ngâm rồi nói: "Đưa cho tôi tư liệu của tên nhà giàu kia."
Đặc trợ Đoạn vội trình lên.
Đập vào mắt là một tấm ảnh chụp trên bản sao thẻ căn cước, tóc ngắn gọn gàng, mắt hoa đào hẹp dài, ngũ quan tương tự Việt Từ đến sáu phần, khí chất thì hoàn toàn ngược lại. Khác với Việt Từ phóng khoáng sáng sủa, sắc mặt tên này xanh xanh trắng trắng như người túng dục quá độ, hai mắt hiện rõ quầng thâm, nhìn lăng lăng về phía người xem ảnh, mang theo hơi thở dâm uế tục tĩu.
Đặc trợ Đoạn nói: "Phương thiếu ở bên Châu Phi khi nghe tin đã định về nước ngay, nhưng bận quá không dành được thời gian, hơn nữa tôi cũng khuyên can, cuối cùng cậu ấy đành phải buông bỏ, chỉ có thể gọi điện bảo Phương gia phải giao tội phạm hϊếρ ɖâʍ ra, không được nuông chiều sinh hư, còn nhờ tôi để mắt chiếu cố cậu Việt."
Không biết có phải ảo giác hay không, sau khi nói xong, anh cứ cảm giác như sắc mặt Tam gia hơi dịu đi, còn nhìn anh như kiểu khen thưởng?
Phó Bồi Uyên gật đầu, nhìn đặc trợ Đoạn, nói nghiêm túc: "Vụ án của Quý Thanh Mai cần được xử lý công bằng, vụ án của Quý Quốc Phi càng phải như thế, hiểu chưa?"
Đặc trợ Đoạn hơi sửng sốt, lập tức hiểu ý hắn: "Vâng, tôi biết rồi ạ."
Vụ án của Quý Thanh Mai tất nhiên là ác giả ác báo, còn Quý Quốc Phi vì mục đích bản thân mà bắt cóc Việt Từ cũng sẽ không được Tam gia bỏ qua cho, nên xử như thế nào thì phải xử như thế ấy, pháp luật không thể thông cảm tình riêng mà nương tay.
"Ngoài ra, chuyện này kết thúc ở đây, đừng nói cho Việt Từ biết."
....
Sự kiện "Bắt cóc minh tinh nhằm gây chú ý" bùng nổ oanh oanh liệt liệt trên mạng, trong ngày hôm đó nhảy luôn lên đầu top tìm kiếm Weibo, cư dân mạng cũng có góc nhìn khen chê khác nhau:
"Còn có kiểu này nữa à, phô trương thật đấy."
"Mấy tên bắt cóc kia rất thảm, nếu không phải cùng đường thì cũng không nảy ra loại chiêu số này."
"Việt Từ mới thảm, đang yên lành tham gia show, ngờ đâu tai bay vạ gió, nghe nói ngày bị bắt cóc còn có antifan bịa đặt cậu ấy cưỡиɠ ɦϊếp fan nên mới bị anh trai của fan bắt cóc, antifan của Việt Từ thật sự làm tôi mở rộng tầm mắt."
"Bắt cóc mang theo súng, cố ý gϊếŧ người chưa thành, gây nguy hại an ninh công cộng, tính hết bằng đó tội danh, bọn cướp này phải chịu ít nhất tám đến mười năm tù."
"Có cần ác thế không, gã đó cũng đường cùng rồi nên mới làm hạ sách này, pháp luật cũng không thể bỏ tình người ở ngoài, hơn nữa đây còn là do chính quyền địa phương nhắm mắt làm ngơ mới nên nông nỗi, phán như vậy thật sự cũng hơi quá mức."
"Cậu cũng biết là do chính quyền mặc kệ gây ra hại này à, vậy Việt Từ mới xứng đáng là kẻ xui xẻo, nếu cậu ấy chẳng may bị bọn cướp đẩy ngã từ trên tầng xuống đất thì ai chịu trách nhiêm? Thánh mẫu chết thay cậu ấy sao?"
Đề tài "có nên phạt hay không, nên phạt như thế nào" nảy sinh khiến cho sức nóng của sự kiện này không chỉ không tan mà còn ngày càng nghiêm trọng, từ đó kéo theo tổ chương trình và bản thân Việt Từ cũng được chú ý lây, lượng fans hâm mộ càng nhanh chóng bành trướng.
Tổ chương trình Thực Sắc Sinh Hương được cái cũng toàn nhân tài, lợi dụng cơ hội đăng lên trước một bản thu ngắn vốn định để sau mới chiếu, nhờ vậy, ngày chương trình phát sóng khiến khắp nơi xôn xao, tỉ lệ xem liên tiếp tăng lên, kẻ xếp sau không thể theo kịp!
Không thể không nói chương trình này cũng rất xuất sắc, không chỉ mời được khách quý, biên tập hậu kỳ cũng cắt nối rất đúng chỗ, nón xanh của MC khiến mọi người ôm bụng cười nghiêng ngả, nhiệm vụ kỳ quặc, đề kiểm tra ùn ùn, sự phối hợp tương tác giữa các khách mời lúc nào cũng tạo ra sự hài hước, điều gây chú ý nhiều nhất là:
"Ha ha ha ha ha ha mọi người có nhận thấy không, Việt Từ và Tần Thư đứng cạnh nhau cứ như hai người hai thế giới!"
"Ừ nhỉ, tất cả biểu cảm và hành động của Việt Từ đều đang tỏ rõ: tôi tới để ăn!"
"Tần Thư quen biết cậu ấy từ